“A chồng, chồng không biết đâu, hôm nay vợ lập công lớn đấy!” Ngọc Ly hì hì cười treo gương mặt ngờ nghệch hớt hải chạy về phía Võ Duy Hoàng.
“Công gì?” Anh gằn giọng hỏi, cặp mắt sắc híp lại nhìn về cô gái đang lao như tên bắn về phía mình.
“Thì vợ chỉnh người giúp chống đấy! Mấy người đó xấu quá!” Ngọc Ly tới nấp sau lưng Duy Hoàng thần thần bí bí thì thầm.
Tiếng cười khúc khích vang lên giòn giã.
“...” Cô nhập vai sâu quá rồi phải không?
Sắc mặt Duy Hoàng cứng đờ, cả người cũng cảm thấy bất an với tiếng cười vang lên sau lưng mình.
“Khụ khụ, vợ à!” Giọng anh ngân dài ra. “Hay là chúng ta về nhà trước nhé?”
Võ Duy Hoàng đột nhiên cảm thấy e sợ, anh sợ rằng cô vợ giả ngốc này đang cố tình gây sự, sẽ phá nát cái công ty này ra mất.
Quả thật là Ngọc Ly cũng đang có ý định như thế, cô thực sự muốn đập phá để đổi lấy một món đồ trong căn phòng kia.
Người điên thì rất dễ bị kích động bùng phát tính khí nóng nảy. Nhưng nếu như không phải mấy kẻ đó cố tình tìm tới cô kiếm chuyện thì cô đã không sử dụng hạ sách này rồi.
“Không về, vợ đi dạy dỗ mấy người xấu, đi tìm người xấu!” Ngọc Ly đột nhiên nhảy tưng tưng tay đấm chân đá loạn xạ, ý định muốn chạy.
“Thôi được, đi theo chồng, đi gặp kẻ xấu.” Duy Hoàng thở dài, gằn giọng.
[Gặp rồi xem cô làm gì?]
Nghe vậy, Ngọc Ly bèn gật đầu lia lịa, gương mặt nhỏ vểnh lên đắc ý đi theo Võ Duy Hoàng, cùng anh trở về văn phòng ở trên tầng cao nhất Hùng Thiên.
Trong phòng của tổng giám đốc, Võ Duy Hoàng ngồi một bên nhìn chằm chằm Trần Ngọc Ly. Anh muốn soi thật kỹ gương mặt kia, xem mục đích cô chạy đi đánh người là gì, âm thanh mang theo tia giễu cợt từ cổ họng của người đàn ông vang lên: “Cô có biết người mình vừa động vào là ai không hả?”
“Bà già thối!” Ngọc Ly chỉ tay vào Bích Vân đang ngồi một bên hô lên.
Bích Vân chỉ muốn thay Khánh Vi xả giận, ai dè lại bị hại. Bà ta im lặng ngồi đó cố diễn thật tốt vai một người hiền hậu, đáng thương.
“Đừng có nói năng linh tinh!” Duy Hoàng làm bộ quát lên với Ngọc Ly rồi dè dặt quay sang hỏi bà ta một câu: “Giám đốc Vân, chị thấy thế nào rồi?”
“Không sao, chỉ là trong công ty có quy định riêng. Tôi nghĩ tổng giám đốc không nên để vợ của mình tới đây làm ảnh hưởng tới người khác.” Bích Vân cúi đầu lí nhí trả lời.
Gương mặt bà ta ửng lên đỏ bừng bừng.
Ngọc Ly nhìn hình tượng một người đàn bà đầu hai thứ tóc còn cố tỏ ra bẽn lẽn trước một tên đàn ông trẻ tuổi liền bật cười, càng nhìn cô lại càng không nhịn được cười to.
[Cái gì? Còn định cấm cửa không muốn cho cô đến công ty nữa? Đây là nhà của bà à?] Ngọc Ly điên tiết nguyền rủa trong lòng.
“Chồng, bà ta là người xấu, vợ không muốn ở nhà, muốn đi theo chồng.” Cô trưng ra gương mặt mếu máo.
[Anh dám bênh người ngoài thì chuẩn bị tinh thần với bà đây!]
“Cô đến để đánh người thì có!” Võ Duy Hoàng bật cười.
“Không đánh, vợ không có đánh!” Ngọc Ly điếc không sợ súng, hung hăng cãi.
“Chính cô đã làm thế với tôi, nhưng thôi…” Bích Vân ngập ngừng rồi tỏ ra hối hận lẩm bẩm nói tiếp: “Cũng là tôi sai, biết rõ bệnh tình cô như vậy rồi lại còn muốn khuyên nhủ cô đừng có chạy lang thang. Là lỗi tại tôi.”
Bích Vân vờ vịt lau khóe mắt, ấm ức khóc.
[Hả, cmn diễn thật à?] Ngọc Ly rùng mình im lặng nhìn sang người đàn bà đang diễn vai bị hại.
Duy Hoàng hứng thú ngồi xem Ngọc Ly sẽ làm gì. [Thấy chưa, cô tưởng vin vào cái cớ ngốc nghếch điên loạn để muốn làm gì thì làm à? Đi đêm lắm có ngày gặp ma.]
[Bà biết bà sai rồi còn nói nhiều thế làm gì?] Ngọc Ly thở dài trong lòng rồi đột nhiên thay đổi cách diễn.
“Chồng ơi, vợ phải đi theo chồng, cùng đi làm!” Ngọc Ly nhảy sang chiếc ghế đối diện ngồi chung với Duy Hoàng, cầm cánh tay anh lắc qua lắc lại.
Duy Hoàng đang xem kịch bỗng nhiên lại bị lôi vào cuộc.
“Bệnh tình của cô nặng lên rồi đấy, mới có vài ngày đã đánh tới hai người. Chúng ta phải đi gặp bác sĩ, nếu bác sĩ nói cô bình thường thì mới được đi theo tôi.” Duy Hoàng mỉm cười nói.
[Tôi bình thường thì điên thế quái nào được!] Bàn tay Ngọc Ly đang giữ lấy cánh tay Duy Hoàng bóp chặt.
Thấy Ngọc Ly không nói gì, Duy Hoàng cũng không tiếp tục chuyện đó nữa, anh quay sang nói với Bích Vân: “Chị về nghỉ ngơi đi! Cứ ở nhà vài ngày cho khỏe, công việc của chị tạm thời giao lại cho người khác.”
Bích Vân nghe thấy vậy liền sợ ngây người, bên ngoài nhìn vào thì là tổng giám đốc quan tâm bà ta, nhưng thực chất lại đang ngầm ám chỉ cho bà ta nghỉ ngơi. Công việc này mà ở nhà vài ngày rồi giao cho người khác, tới lúc bà ta đi làm lại thì sẽ ra sao?
“Không cần đâu, tôi không sao rồi, cổ tay chỉ bị bong gân chút thôi, nắn lại liền khỏi. Không cần nghỉ ngơi, tôi không cần nghỉ đâu!” Bích Vân vội xua tay nói liên tục. Bộ dạng gấp gáp chẳng có gì là đau đớn ủ dột như lúc nãy.