Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 35: 35: Mẹ Chồng Thật Lợi Hại




"Đặc biệt là cái thứ như bà!"

"Tôi sẽ cho bà biết thế nào là ngốc!"

Buổi tiệc chỉ vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu cuối cùng lại thành ra như thế này, Trần phu nhân cũng vì quá bức xúc thay con dâu mà mắng người ta té tát. Nhưng một số người cũng âm thầm mắng hai từ 'đáng lắm' với người kia.

Vị mà vừa xúc phạm Hạ Nghiên chính là vợ hai của giám đốc họ Liễu công ty vận tải từng hợp tác với Trần thị, danh tiếng người vợ hai này cũng chẳng tốt đẹp gì. Nghe đâu bà ta là một người chuyên cặp kè đàn ông sau này không biết làm thế nào liền dụ dỗ được gả họ Liễu đó khiến hắn ta mê như điếu đổ bỏ luôn vợ đẹp con thơ ly hôn rồi đến với người đàn bà này.

Bà vợ đầu của ông Liễu kia lại là một trong những người hay chơi chung cùng với Trần phu nhân, cho nên bà Trần vốn đã không ưa rồi hôm nay lại còn độc mồm độc miệng xúc phạm con dâu bà.

Vợ hai ông Liễu họ Lưu tên Hoa Nguyệt, Lưu Hoa Nguyệt ôm một bên má bị đánh đến nóng rát của mình khoé mắt rươm rướn nước, bà ta làm sao cam tâm bị người khác đánh vốn là một người đàn bà chanh chua lại mới bước vào giới hào môn cho nên cứ đinh đinh bản thân mình là nhất.

Lưu Hoa Nguyệt hất cánh tay người đang giữ chặt bà ra, tức đến nổ đom đóm mắt:

"Khốn kiếp, bà biết tôi là ai không?"

"Biết tôi là ai không mà dám đánh tôi!"

Người vừa lao đến liền có người phía sau giữ chặt lại, dường như là tóm lấy bà ta không cho bà ta trốn thoát một lần nữa.

Nhìn con mụ kia nổi điên Trần phu nhân liền hồi phục tinh thần, bà hừ lanhn chỉnh sửa lại bộ dạng của mình vướt tóc chỉnh tà váy lại, bà không thể cứ bị kích thích là mất khống chế được đặc biệt là với những loại tiểu tam giật chồng người khác còn lên mặt như mình là chính thức 3 đời thế này.

Bà cười lạnh, phẩy tay một cái vệ sĩ mặc vest đen từ đâu kéo đến giữ chặt bà ta lúc này Trần phu nhân toang bước đến lại bị Hạ Nghiên giữ chặt cánh tay lại, lắc đầu lo lắng nói:

"Mẹ ơi, đừng mà..."

Trong giọng nói có biết bao nhiêu lo sợ Trần phu nhân nghe xong liền tức Lưu Hoa Nguyệt hơn, bà mỉm cười vỗ lên mu bàn tay cô rồi dịu dàng nói:

"Đừng sợ, mẹ giúp con xả giận."

"Ngoan nhé, Trần Duật... trông vợ đi con."

Dứt lời bà nói với Trần Duật đang vội vàng chạy đến chỗ mình rồi tiến lên phía trước. Trần phu nhân là người phu nữ trải qua nhiều sóng gió trong công việc lẫn cuộc sống, vả lại nhà ngoại bà ba đời làm quân nhân cho nên bà cũng có không ít khí chất của một người chiến sĩ.

Khí thế ngút trời, Trần phu nhân bước từng bước tiến lại trên người bà như toả ra hàn khí lạnh lẽo khiến người ta run sợ.

Lúc này chồng Lưu Hoa Nguyệt hay tin cũng chạy đến, thấy vợ mình bị giữ lại đứng đối diện lại là Hoàng Ánh Mễ phu nhân Trần gia thì lòng lộp bộp lo lắng, ông ta chạy tới hoảng sợ nói:

"Ôi, có chuyện gì thế này?"

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Trần phu nhân... sao lại... sao lại bắt giữ vợ tôi vậy?"

Lão già họ Liễu nom bộ dạng vẫn còn phơi phới lắm, lão lại yêu thương Lưu Hoa Nguyệt vô đối cho nên một mặt quan tâm thật sự.

Lưu Hoa Nguyệt vừa thấy chồng mình đến lập tức sang hai mắt, la lối om sòm cả lên:

"Ai ui, ông xã... ông xã nhìn bọn họ xem."

"Con đàn bà kia dám tát em, còn mắng em nữa... ông xã, ông xã cứu em."

Trần phu nhân khoanh tay trước ngực bà cười khẩy một cái khi nghe Lưu Hoa Nguyệt la lối, liếc mắt nhìn sang vị Giám đốc Liễu đang chuẩn bị mở miệng bà lập tức dùng ánh mắt sắc bén của mình chặn họng đối phương:

"Ở đây mỗi góc đều có camera, đều bắt rõ từng ngóc ngách của hội trường này."

"Tất nhiên sẽ ghi lại rõ là ai đã gây hứng trước, ông Liễu... chúng ta xem như cũng từng có quan hệ làm ăn, tuy nhà tôi rất xem trọng ông nhưng người đàn bà mà ông cưới về cách đây không lâu này... tôi quả thật không thể tha được."

Dứt lời bà dừng lại, ánh mắt quét lên tất cả người xung quanh. Hôm nay người trong hội trường một lần nữa được thấy dáng vẻ khí phách của Hoàng Ánh Mễ người phụ nữ từng làm mưa làm gió trên thương trường một thời này, quả nhiên danh bất hư truyền.

"Tất cả những người trong này đều có thể làm chứng, bà vợ yêu quý của ông XÚC PHẠM CON DÂU TÔI."

Hạ Nghiên từ đầu đến cuối đều ở trong lòng Trần Duật mở to hai mắt nhìn, tuy đã biết mẹ chồng là người có máu mặt và rất lợi hai nhưng được tận mắt chứng kiến như này quả thật quá đã, cô giật giật góc áo của hắn chờ hắn cúi đầu xuống liền nhỏ giọng nói bên tai:

"Mẹ đỉnh quá, thật sự quá lợi hại."

Trần Duật giật giật khoé môi, xoa đầu cô nhưng không đáp. Hắn đang chờ mẹ mình làm xong mọi chuyện để còn dọn dẹp chiến tích của bà nữa, còn phải giải thích với người đàn ông đang đi công tác xa kia nữa.

Đấy lòng giám đốc Liễu giờ đây là một mảnh lạnh lẽo, bất giác rùng mình trước ánh mắt của Trần phu nhân ông nhìn về phía Lưu Hoa Nguyệt âm thầm thở dài. Người đẹp không khó kiếm, dù sao ông cũng có thể kiếm thêm nhiều người tốt hơn Lưu Hoa Nguyệt, nhưng còn đối tác làm ăn như nhà họ Trần thì thật dự quá khó kiếm, do vậy ông dứt khoát chọn tiền tài vứt bỏ người vợ mới cưới về này.

Lưu Hoa Nguyệt có nằm mơ cũng không ngờ rằng ông ta sẽ lựa chọn như vậy, sẽ không ngờ rằng mình chọc nhầm người và chẳng thể ngờ rằng người mà mình đang đặt niềm tin vào lại ra tay đánh mình.

Chát!

Cái tát thứ hai được in lên mặt, Lưu Hoa Nguyệt đầu óc ong ong cả lên hoa mắt chóng mặt. Lần này hai bên má coi như đều, bị tát đến sưng vù cả lên, bà ta bị đánh đến mức mê man không nói nên lời chỉ có thể rơi nước mắt nhìn chồng mình.

Không ngờ, đúng không?

Trần phu nhân cũng không ngờ được một màn này, thật sự có chút khó nói nên lời với loại người như lão họ Liễu hắn cũng thật sự quá thối tha rồi.

Liễu Châu tát xong vẻ mặt áy náy cúi đầu xin lỗi Trần phu nhân:

"Là tôi không biết dạy người, xin phu nhân thứ lỗi."

"Tôi sẽ lập tức ly hôn với loại phụ nữ không có não kia, mong phu nhân bỏ qua cho."