"À... là chứng cứ hôm qua con hơi mất kiềm chế."
"Con chỉ cố gắng để mẹ có cháu bế thôi, ừm... không phải con hành hạ cô ấy đâu."
Bà Trần trố mắt nhìn hắn miệng chữ O, kinh ngạc đến mức phải mất một lúc mới nói nên lời. Bà cứ nghĩ vợ chồng chúng nó không hoà hợp nữa đấy, hóa ra là chỉ có bà lo xa chứ bọn nhỏ nó làm tới cái bước mà bà mong chờ từ lâu rồi.
Ôi chào, thằng con bà nhìn cứ như cục băng di động mà được phết nhểy?
Đá đá lông nheo với Trần Duật, bà âm thầm đưa ngón cái về phía hắn dùng khẩu hình miệng nói ra bốn chữ:
"Tuyệt-Lắm-Con-Trai!"
Mà nghĩ lại thì con bé Hạ Nghiên này đáng yêu lanh lợi như vậy, lúc nó chưa gặp chuyện ai ai trong nhà cũng thích rồi gặp chuyện xong lại còn ngây ngô nữa, độ đáng yêu được nâng cấp lên thành rank 'Cao Thủ' luôn ấy chứ.
Ánh mắt ai muội nhìn hai đứa con của mình, bà Trần cười lớn thể hiện sự vui vẻ của mình vì tương lai sắp được làm bà nội.
Nụ cười của bà thu hút không ít ánh mắt của người nhìn, khách được mời nói không nhiều thì cũng không nhiều nói ít thì cũng không ít, phải nhờ Trần Duật nhắc nhở bà mới thu lại nụ cười ấy, dù sao bản thân nổi tiếng là người phụ nữ cao sang quý phái mà.
Con dâu xinh đẹp đến thì chắc chắn là phải khoe cho bàn dân thiên hạ xem, nhân cái lúc bà nội chưa xuống tranh cháu dâu với mình bà Trần liền dắt cô đi giới thiệu một lượt.
Ai nhìn cô cũng gật đầu khen ngợi, thật lòng hay giả dối Hạ Nghiên đều tươi cười cảm ơn hoàn toàn không làm ra chuyện gì quá đáng. Đến cả mẹ chồng cũng không để tâm đến chuyện hôm nay cô cư xử khéo léo hơn bình thường, có lẽ bà giống Mộ Tịch bạn thân mình không hề xem cô là người có bệnh mà đối xử.
Trên môi Hạ Nghiên treo lên một nụ cười tươi rói, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh mẹ chồng. Trần Duật quan sát một lúc thấy cô không có chuyện gì thì mới an tâm mà quay sang nói chuyện với một vào đối tác cũ.
"Giới thiệu với mọi người đây là con dâu tôi, Hạ Nghiên."
"Cháu chào các dì xinh đẹp ạ." Hạ Nghiên cong môi cười chào hỏi hội chị em của mẹ chồng.
Trần phu nhân dắt tay cô bước đến chỗ của hội bạn bè của mình tươi cười nói, trên mặt đều là vẻ hãnh diện vì theo bà thấy Hạ Nghiên nhà bà là xinh nhất đáng yêu nhất nếu xét về thành tích học tập thì cũng là hạng nhất trong mấy người có con dâu.
Nói không phải khoe, nhìn Hạ Nghiên tuy có chút ngã ngớn, cà lơ phất phơ trong mấy chuyện kia nhưng thật ra cô là một học bá trong trường 12 năm là học sinh đều đạt học sinh giỏi xếp hạng nhất trường, bằng khen về mấy cuộc thi lớn xếp đầy trong một cái hộp lớn, Hạ Nghiên rất giỏi chỉ có chút mê trai mê gái thôi.
Ở trường học nổi danh là học bá nhưng cũng kèm theo hai chữ 'Háo sắc' ở sau, tuy hơi mất mặt một chút nhưng Hạ Nghiên luôn luôn thấy vui vẻ vì niềm đam mê của mình.
Các phu nhân thấy bà Trần giới thiệu con dâu liền cũng hớn hở khen lại được Hạ Nghiên miệng mồm như bôi mật khen ngợi các bà liền nhiệt tình hơn, trên mặt không lộ ra vẻ gì là chán ghét ganh tị:
"Ai ui, tui nghe con trai bà cưới vợ đã lâu mà bây giờ mới được gặp."
"Thật là xinh đẹp, duyên dáng, biết ăn nói lại còn lễ phép."
"Ôi chào, may mắn lần đó tôi được thấy trong hôn lễ một lần. Càng ngày càng xinh đẹp, da dẻ mịn màng, thật ganh tị với bà Trần quá đi."
Từng người từng người một góp mỗi người một câu khen hai mẹ con đến mức lên tận trời cao, cười đến mức khó mà khép được mồm lại.
Chỉ tiếc là ở trong những nơi như thế này bình thường sẽ xuất hiện một vài ba con sâu nhỏ khiến nồi canh ngon trở nên dở tệ.
Một người phụ nữ từ sau đám đông bước đến, trên người là bộ đồ đắt tiền vừa nhìn liền biết người có tiền có địa vị, vị phu nhân kia nhếch môi cười lạnh khinh thường nói một câu:
"Ha, cũng là một đứa con dâu bị ngốc. Nịnh bợ làm gì không biết!"
Cả hội trường bất giác im lặng không một tiếng động: "..."
Tất cả ánh mắt đều hướng về nơi phát ra câu nói ấy, bị những ánh mắt nhìn chồng chọc vào mình vị phu nhân kia liền cảm thấy khó chịu, nhịn không được mà nhún vai biện hộ:
"Tôi... tôi nói có sai đâu, con dâu bà Trần bị ngốc ai mà không biết."
"Nhìn... nhìn tôi làm gì. Hừ!"
Chát!
Âm thanh da thịt va chạm với với lực đạo lớn vang lên thật rõ, Trần phu nhân mắt đỏ bừng trên mặt toả ra sát khí, cánh tay bà vừa hạ xuống chuẩn bị đưa lên đánh cho người kia thêm một cái thì bị Hạ Nghiên cùng người phía sau cản lại.
Đáng tiếp không được, Trần phu nhân liền dứt khoát mắng người:
Khốn kiếp thật, con dâu bà cưng chiều mà có người dám nói xấu trước mặt bà đúng là chán sống.
"Con mụ son phấn loè loẹt, có tiền mua áo quần mặc mà không có tiền đi học sao?"
"Con dâu của tôi, ai dám nói xấu tôi lập tức cho người đó phá sản!"
Nói đặng Trần phu nhân chỉ tay vào mặt cái người cũng đang nổi khùng trước mặt mình, bà dữ tợn nói:
"Đặc biệt là cái thứ như bà!"
"Tôi sẽ cho bà biết thế nào là ngốc!"