Rời khỏi cục dân chính, Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê bước đi trên đường với đôi chân chậm chạp. Từ lúc ký tên vào giấy ly hôn, cô trở nên mệt mỏi, vẻ mặt đờ đẫn, im lặng, thất thất. Dù trong lòng cả hai đều đau thương, nhưng vì không muốn Hiểu Khê thấy có lỗi, Thiếu Siêu cố nặn ra nụ cười có phần gượng gạo, nói với đối phương:
" Chúc mừng em đã độc thân. "
Dẫu biết Thiếu Siêu đang cố làm cho mình vui, nhưng kể cả khi giả vờ thì cô cũng không tài nào bày ra được sắc mặt dễ coi vào lúc này. Cố Hiểu Khê cúi đầu, giữa không gian yên tĩnh bị bao trùm bởi tiếng nức nở, cô đưa bàn tay ra và nắm lấy tay áo của Nhạc Thiếu Siêu, giọng rít lên the thé:
" Thiếu Siêu, em xin lỗi. Là em có lỗi với anh. "
Nhạc Thiếu Siêu không thể tiếp tục giả vờ rằng mình vẫn ổn. Anh thu lại nụ cười đang dần trở nên khó coi, xót xa ôm lấy Cố Hiểu Khê dịu dàng dỗ, ân hận đáp:
" Không. Nếu không vì sự ích kỷ của anh, nếu hôm đó anh đồng ý ly hôn thì em sớm đã không phải chịu đựng những chuyện đó. Là anh không bảo vệ tốt cho em, là anh đã làm liên lụy đến em, hại em phải khổ sở như bây giờ. "
Khi tiếng khóc thút thít đã dần tan vào hư không, Nhạc Thiếu Siêu mới để Cố Hiểu Khê rời khỏi lòng mình. Nhìn đôi mắt vẫn còn đọng sương, anh cuống quyết lau nước mắt cho cô.
" Anh yêu em, nhưng anh sẽ để em đi. "
Thiếu Siêu vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại của Cố Hiểu Khê cũng reo lên không ngừng. Nhìn dòng chữ hiện lên màn hình, cả hai nhìn nhau vài giây rồi cô cũng nhanh chóng nghe máy. Cuộc nói chuyện kéo dài chưa đến mười giây, song lại khiến cô có chút căng thẳng.
" Ba gọi em về nhà. "
" Anh đưa em về. "
Tại nhà họ Cố, Cố Sâm và Thái Tuyết Anh ngồi sẵn ở phòng khách để đợi Cố Hiểu Khê về. Không khí trong nhà lúc này trở nên u ám và âm trầm khiến người khác không dám thở mạnh. Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến vào trong, đến khi thấy Cố Hiểu Khê bước vào, gương mặt Cố Sâm trở nên lạnh lẽo đến mức khiến người ta khó thở. Cơ mà khi thấy Nhạc Thiếu Siêu cũng đến đây, giữa hai mày ông ấy dãn ra đôi chút, song trong ánh mắt của Cố Sâm cũng không nhìn ra điều gì. Ngồi bên cạnh ông, Thái Tuyết Anh miễn cưỡng mỉm cười một cách đức độ.
" Ba không biết là con rễ cũng đến đây. "
Cố Sâm nói xong thì lạnh lùng liếc mắt về phía Cố Hiểu Khê rồi ra lệnh.
" Con theo ba lên phòng làm việc. "
" Chúng ta cứ nói ở đây đi. " Cô đã trả lời bằng thái độ nhẹ như không.
Cố Sâm không đáp lời con gái, ông hướng lưng về phía cô và vẫn một mực muốn nói chuyện riêng với cô, cho đến khi...
" Con và Thiếu Siêu ly hôn rồi. "
Gương mặt Cố Sâm và Thái Tuyết Anh chưng hửng một lúc trước thông báo của Cố Hiểu Khê. Ông quay lại, thấy con gái mình vẫn giữ được bình tĩnh đến lạ. Thời khắc ấy, ông không còn khống chế được cơn tức giận mà đi đến bàn, lấy ra một xấp hình được gói cẩn thận trong túi giấy và ném thẳng vào người Cố Hiểu Khê.
Xấp hình văng khắp nơi dưới sàn. Cả hai liếc mắt nhìn xuống thì thấy đó là ảnh chụp được lúc cô rời khỏi khách sạn. Tuy trong ảnh không hề có cảnh thân mật giữa Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân nhưng mỗi nơi chụp được cô đều có mặt anh ta, và hầu hết địa điểm trong ảnh là khách sạn gần Cố thị.
" Con xem đi. Họ chụp được con và hắn ta ở cùng một chỗ. Con còn vì hắn ta mà ly hôn với chồng mình, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy? "
Trước lời quát mắng của Cố Sâm, Cố Hiểu Khê một lời cũng không nói. Điều đó giống như giọt nước tràn ly, ông không còn nhẫn nại nữa, bước đến và giơ cao tay, tát thật mạnh vào một bên mặt khiến cô đờ người ra một lúc. Nhạc Thiếu Siêu đứng bên cạnh cũng không kịp thay phản ửng, vừa thấy cô bị tát liền không cầm lòng được, nhưng Cố Hiểu Khê khi ấy lại ra hiệu cho anh đừng xen vào chuyện này.
Sau khi tự tay tát con gái, trong lòng Cố Sâm không ngừng dậy sóng. Ông hối hận vì hành động vừa rồi của mình, điều đó khiến tim ông nhưng có hàng nghìn mũi đao găm vào, song sự im lặng của cô càng khiến ông đau lòng hơn.
" Hiểu Khê, uổng cho ba thương yêu con như vậy. Con làm ba quá thất vọng. "
Cố Hiểu Khê cười nhếch mép khiến Cố Sâm đứng đối diện và Thái Tuyết Anh ngồi đằng xa phải rùng mình. Ngẩng đầu nhìn ông, miệng cô vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại đang khóc, đôi mắt xanh hút hồn một lần nữa tràn ngập trong sương mù. Bằng một giọng đầy chua chát, cô hỏi ba mình:
" Ba yêu thương con chỗ nào chứ? Mười lăm năm con ở Anh Quốc, ba đã đến thăm con lần nào chưa? Nếu không phải ba cần người tiếp quản Cố thị thì ba cũng đâu có nhớ đến con. "
" Con... "
Cố Sâm bước đến, định tát Cố Hiểu Khê thì lần này Nhạc Thiếu Siêu nhanh nhẹn giữ lấy tay ông. Tuy anh không dùng lực với ông ấy nhưng ánh mắt cũng không hề sợ hãi.
" Ba vợ, tuy bây giờ con và Hiểu Khê đã ly hôn nhưng không đồng nghĩa với việc con sẽ đứng yên nhìn ba đánh cô ấy. Sau này nếu để con biết bất cứ ai trong nhà họ Cố dám ra tay với Hiểu Khê thì đừng trách con không niệm tình xưa. "
Dứt lời, anh bỏ tay ông ấy rồi quay sang choàng tay qua vai Cố Hiểu Khê, thái độ thay đổi ngay lập tức.
" Anh đưa em về. "
Dưới ánh nắng của hoàng hôn, Nhạc Thiếu Siêu đưa Cố Hiểu Khê đến một địa điểm ít người đến. Ngồi trong xe, cô ôm mặt khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tiếng khóc không ngừng vang lên làm Nhạc Thiếu Siêu muốn tan nát tim gan. Anh ngồi bên cạnh không ngừng vỗ về rồi ôm lấy cô để làm dịu thế giới tâm hồn đang bị tổn thương kia. Song, khi nhìn qua gương chiếu hậu, một tia sáng bất thường lóe lên, thu hút sự chú ý của anh.
" Hiểu Khê, có người theo dõi chúng ta. "
" Mặc kệ hắn. Nếu hắn muốn chụp thì cứ để hắn chụp thỏa thích. Dù sao thì bây giờ em cũng không còn gì để mất nữa. "