Có lẽ vì không có việc gì làm nên thời gian trôi qua đối với Cố Hiểu Khê là quá nhanh. Chớp mắt cái đã đến tối thứ bảy, Nhạc Thiếu Siêu định sai Chấn Phong đưa cô đến căn hộ nhưng cô đã từ chối và nói rằng mình muốn tự lái xe đến đó. Trước khi rời đi, Cố Hiểu Khê đã ôm Nhạc Thiếu Siêu rất lâu. Thật lòng thì cô cũng không muốn đến gặp Uất Trì Ảnh Quân, nhưng điều trói buộc cô với anh ta chính là đoạn video kia.
Lần đầu gặp lại anh ta kể từ khi thoát khỏi địa ngục kia, Cố Hiểu Khê không tránh khỏi cảm giác lo lắng.
Cánh cổng biệt thự Bán Hải hiện ra trước mắt, cô đột nhiên thấy khó chịu và khẩn trương hơn bao giờ hết. Vào đến trong sân, tốc độ xe bỗng chậm lại và dừng hẳn. Cố Hiểu Khê vừa bước ra khỏi xe thì Hắc Lang cũng xuất hiện và cúi đầu chào. Dù bây giờ cô có là Nhạc chủ mẫu hay là ai đi nữa thì đối với cậu ấy, Cố Hiểu Khê vẫn là nữ nhân đáng được kính trọng.
" Cố gia, lão đại đang đợi Người bên trong. "
Bước theo sau Hắc Lang, bước chân Cố Hiểu Khê có chút nặng nề. Từ lúc yêu Uất Trì Ảnh Quân, cô không nhớ được mình đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng Bán Hải bây giờ đối với cô là một nơi mà mọi hành động đều phải cẩn trọng và phải chừng mực, vì nó đã không còn là nơi dành cho cô nữa.
Vào đến bên trong, hiện ra trong mắt Cố Hiểu Khê là dáng vẻ cao ngạo của Uất Trì Ảnh Quân. Vừa thấy cô đến, anh ta không hề che giấu nụ cười đắc ý.
" Em đã ăn gì chưa? "
" Anh không cần lo chuyện đó. Muốn làm gì thì nhanh đi. "
Nghe đến đây, Uất Trì Ảnh Quân lại cười lên một tiếng, trong lòng tràn đầy sự thích thú đối với Cố Hiểu Khê. Quả thật dù trong hoàn cảnh nào thì dáng vẻ khí thế của cô vẫn làm người khác phải tròn mắt.
Cùng anh ta vào phòng ngủ, Cố Hiểu Khê chỉ thấy Uất Trì Ảnh Quân ngồi trên giường rồi ra lệnh cho mình.
" Em vào phòng tắm đi trước đi, tôi có chuẩn bị sẵn đồ cho em. "
Một lúc sau, Cố Hiểu Khê tắm xong thì không tìm thấy quần áo Uất Trì Ảnh Quân đã chuẩn bị. Cô quấn chiếc khăn tắm quanh người tìm kiếm khắp nơi trong đây nhưng vẫn không biết anh ta giấu ở đâu. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành mở hé cửa và hỏi:
" Anh để đồ ở đâu? "
" Ngoài này. "
Cố Hiểu Khê hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, trong lòng lại không ngừng mắng chửi ai kia. Dù tức giận đến đỏ mặt thì cô vẫn phải đứng trước mặt anh ta trong bộ dạng chỉ quấn mỗi khăn tắm che đi cảnh xuân rực rỡ. Uất Trì Ảnh Quân lấy ra từ bên cạnh một bộ đồ ngủ cosplay mèo và nói thêm:
" Mặc ngay tại đây cho tôi xem. "
Nhìn bộ đồ ít vải và mỏng manh kia, trong lòng Cố Hiểu Khê không ngừng dậy sóng. Cô lén đảo mắt nhìn một vòng trong căn phòng, nhưng vì đứng trước mặt Uất Trì Ảnh Quân nên bị anh ta phát hiện.
" Em sợ tôi quay lại cảnh này sao? "
Cô không đáp lời, nhưng từ khi bước chân vào đây thì bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải cảnh giác tất cả mọi thứ.
" Vì lần đó em không ngoan nên tôi mới quay lại. Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không làm khó em đâu. Nào, nhanh mặc cho tôi xem đi. "
Đứng trước mặt Uất Trì Ảnh Quân với bộ đồ ngủ ngắn cũn cỡn ôm sát cơ thể thon thả khiến những chuyển động của Cố Hiểu Khê trở nên mê hoặc quyến rũ. Anh ta ngây người đắm chìm trong vẻ đẹp của ai kia, yết hầu ngay cổ họng động lên xuống, ánh mắt đầy du͙ƈ vọиɠ thể hiện sự thèm thuồng không thôi.
Kéo ngã Cố Hiểu Khê xuống giường, Uất Trì Ảnh Quân ở phía trên đổi giọng thân mật hỏi một câu, nét mặt đầy trêu ngươi nhưng lại như đâm thẳng một nhát vào tim cô.
" Em đã động phòng với Nhạc Thiếu Siêu rồi chứ? "
" Đừng nhắc đến anh ấy, ít nhất là ngay lúc này. "
Nhắc đến Nhạc Thiếu Siêu, Uất Trì Ảnh Quân nhìn ra Cố Hiểu Khê đột nhiên trở nên yếu đuối hơn hẳn.
Không biết qua bao lâu, không khí trong phòng ngày càng nóng lên hơn bao giờ hết. Uất Trì Ảnh Quân giữ chặt hai tay Cố Hiểu Khê sang hai bên, thân dưới linh hoạt không ngừng đâm mạnh vào bên trong. Hơn ai hết, anh ta là người biết rõ từng điểm yếu trên cơ thể cô, vậy nên không mất quá nhiều thời gian để khiến cô thỏa mãn và bại dưới thân mình.
" Cố Hiểu Khê, cảm giác nɠɵạı ŧìиɦ với tôi có tuyệt không? Em nghĩ tôi có nên bí mật gửi tặng Nhạc Thiếu Siêu một cái nón xanh không? "
" Im miệng! " Trước kɦoáı ƈảʍ mà Uất Trì Ảnh Quân mang đến, Cố Hiểu Khê nhắm chặt mặt, người đổ đầy mồ hôi. Cô mím chặt môi để không phát ra bất kì âm thanh nào, nhưng mỗi lần anh ta thấy thế thì lại đâm thẳng vào yếu điểm của cô như thể đó là sự trừng phạt.
Không dừng lại ở đó, Uất Trì Ảnh Quân càng lộ vẻ đắc ý và nói: " Lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ mời Nhạc Thiếu Siêu chứng kiến cảnh ân ái của chúng ta. "
" Anh mà còn nói nữa tôi sẽ gϊếŧ anh. "
Ảnh Quân chậc lên một tiếng.
" Em sẽ không gϊếŧ tôi đâu. Gϊếŧ tôi rồi thì sẽ chẳng còn ai có thể làm em thỏa mãn. "
Sau khi đã thấy thỏa mãn, Uất Trì Ảnh Quân đã dừng lại, cũng như để Cố Hiểu Khê nghĩ ngơi. Nhưng một chuyện mà anh ta không lường trước được.
" Xong rồi có phải không? " Một không hỏi không đầu không đuôi, Cố Hiểu Khê cũng không hề giấu giếm vẻ chán ghét với anh ta.
Còn chưa nghĩ ra cô định làm gì, Uất Trì Ảnh Quân thấy Hiểu Khê cố gắng ngồi dậy trong mệt mỏi và nhặt lại quần áo của mình. Sau đó cô chỉ để lại một câu: " Nếu anh đã thỏa mãn rồi thì tôi về đây. "
Nghe vậy, Uất Trì Ảnh Quân đột nhiên sa sầm mặt. Anh ta giữ lấy tay cô và siết chặt, kéo mạnh trở lại lên giường.
" Ai nói là tôi thỏa mãn hả? Chúng ta nên tiếp tục rồi. "
Vốn dĩ anh ta biết rõ mình đã khiến Hiểu Khê kiệt sức cỡ nào nên cũng đã kiềm xuống một phần du͙ƈ vọиɠ và muốn cô ở lại nghỉ ngơi. Nhưng mỗi lần Ảnh Quân không để ý, cô lại muốn thoát khỏi anh. Điều đó càng khiến anh ta muốn giữ chặt cô hơn.
Sáng hôm sau, nhận lệnh từ Uất Trì Ảnh Quân, Hắc Lang đã lái xe đưa Cố Hiểu Khê trở về. Sau khi quay lại Bán Hải, anh ta cũng cho gọi cậu ấy đến để nói chuyện:
" Cậu đưa cô ấy về rồi sao? "
" Dạ. "
" Người của Nhạc Thiếu Siêu có thấy không? " Nói đến đây, anh ta cũng không khỏi tò mò biếu cảm của thuộc hạ Nhạc Thiếu Siêu cũng như Nhạc Thiếu Siêu khi thấy Cố Hiểu Khê được người của Hoàng Long đưa về. Nhưng khi nghe Hắc Lang đáp lời, Uất Trì Ảnh Quân cũng có chút gật gù.
" Thuộc hạ đưa Cố gia về căn hộ của cô ấy. "
" Cũng đúng. Làm sao cô ấy có thể mang cơ thể đầy dấu vết của tôi đứng trước mặt Nhạc Thiếu Siêu chứ? "