Một tiếng trước khi buổi tiệc bắt đầu, Cố Hiểu Khê đã chuẩn bị xong mọi thứ. Không biết là vô tình hay hữu ý mà tối nay, cô diện một chiếc váy dạ hội có phần cổ khoét sâu, còn phần phía sau hở lưng khoe làm da trắng mịn như ngọc. Tuy cách trang điểm vẫn không khác gì ngày thường nhưng nhìn tổng thể lại gợi cảm đến mức khó cưỡng. Còn về Uất Trì Ảnh Quân, tối nay anh diện một bộ suit xanh navy lịch lãm được cắt may cầu kì của Pháp.
Ảnh Quân đứng bên ngoài đợi Cố Hiểu Khê ra. Vừa nhìn thấy cô, anh đứng thần người ra vài giây, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm.
" Em đang mặc cái gì vậy? Định câu dẫn ai trong buổi tiệc sao? "
Cố Hiểu Khê nhếch miệng cười một tiếng, trả lời với vẻ mặt thản nhiên: " Không phải đêm qua anh khen cơ thể em rất đẹp sao? Nếu đã đẹp thì tại sao không để mọi người cùng chiêm ngưỡng, anh cũng không nên ích kỷ như vậy. "
Cô còn không nhìn đến anh, nhẹ nhàng đi lướt qua. Ngay lập tức, phía sau vang đến một tiếng gọi lớn: " Đứng lại. "
Uất Trì Ảnh Quân xoay người, tiến đến chỗ Cố Hiểu Khê và bế cô quay lại phòng. Hành động bất chợt của anh làm cô không khỏi hoảng loạn. Đặt cô ngồi lên giường, giọng nói bá đạo truyền đến tai: " Em muốn mặc những bộ thế này, cũng được thôi, nhưng em chỉ có thể mặc cho một mình anh xem. Nếu tối nay em muốn đến dự tiệc thì chọn bộ khác đi." Ảnh Quân nói dứt, anh còn khẽ cắn vành tai của đối phương.
Không biết qua bao lâu, Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê rời khỏi phòng. Lần này, thay vì mặc một chiếc váy gợi cảm để chọc tức ai kia thì cô chọn cho mình một chiếc váy dạ hội màu trắng có phần vai lệch, chân váy dài và xẻ tà. Trước vẻ đẹp đến mức điên đảo thần hồn, trông cô chẳng khác nào thần Vệ Nữ.
Như những buổi tiệc khác, Cố Hiểu Khê vừa đặt chân đến thì bao ánh mắt say mê đã đổ dồn về phía cô, đồng thời cũng khiến người đi cùng phải khó chịu vì cô như đóa hoa thu hút đám ong bướm kia.
Thời gian thoi đưa, gần cuối buổi tiệc, Uất Trì Ảnh Quân đang nói chuyện vui vẻ với một vài vị khách khác, khi quay sang nhìn người bên cạnh thì không thấy Cố Hiểu Khê đâu. Cứ nghĩ cô vào nhà vệ sinh, anh đến đó và đứng bên ngoài đợi một lúc nhưng không thấy ai bước ra. Ảnh Quân vẫn nghĩ rằng cô đã rời nhà vệ sinh và cũng đang tìm mình nên anh quay trở lại phòng tiệc và tìm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thấy Cố Hiểu Khê đâu.
Trong lúc Ảnh Quân đang điên cuồng lao vào tìm kiếm thì Cố Hiểu Khê sau khi trốn khỏi sự giám sát của anh, cô đứng trước cửa phòng của Trần Điềm Điềm. Nghe thấy tiếng bước chân, Điềm Điềm đến mở cửa, bên cạnh cô ấy là hành lý đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
" Đi thôi. "
" Dạ. "
Trở lại thời điểm trước khi buổi tiệc diễn ra, Trần Điềm Điềm có đến tìm Cố Hiểu Khê để trả lời cho đề nghị của cô.
" Nói tôi nghe đi. "
" Tôi sẽ trở về Anh Quốc. "
Cố Hiểu Khê nghe xong đáp án, dù trước đó đã dự tính sẵn mọi chuyện nhưng cô không ngờ cảm giác lại nặng nề đến thế này. Tuy vậy, cô vẫn tôn trọng lựa chọn của Trần Điềm Điềm.
" Cô muốn khi nào trở về? "
" Cố gia cho tôi quyền quyết định đã là đặc ân lớn nhất rồi, chuyện khi nào trở về, tùy vào Người sắp xếp. "
" Chuyện quy động thuộc hạ trở về có vẻ khá gấp. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ chuẩn bị máy bay để cô trở về ngay trong đêm nay. "
" Dạ. "
Trở lại lúc này, tại sân thượng của một tòa nhà cao tầng, nơi mà ngày trước cả hai vừa đặt chân đến, Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm đều vô cùng lưu luyến, không nở để đối phương ở lại một mình. Trần Điềm Điềm nghẹn ngào, ngập ngừng nói: " Xin lỗi Cố gia! "
" Ngốc quá. Tôi ở đây một mình vẫn ổn. Đồ đạc của cô để sau khi tôi về sẽ cho người vẫn chuyển đến căn cứ. "
" Nếu Người cần tôi quay về hay giúp đỡ chuyện gì, xin hãy liên lạc với tôi. "
" Tôi biết rồi. Với tình hình Cố thị hiện tại, có lẽ tôi không thể thường xuyên quay trở về Aryeh như trước, nhờ cô chuyển lời đến lão đại. Còn nữa, giúp tôi chăm sóc dì Alana, nói với dì ấy rằng tôi rất nhớ dì ấy. "
" Dạ. "
" Còn nữa, cô nhớ giữ gìn sức khỏe. "
Trần Điềm Điềm nghe được lười dặn dò này từ Cố Hiểu Khê, cô ấy cố nở nụ cười nhưng lại không biết rằng nước mắt đang chảy xuống: " Dạ. "
Trước khi Trần Điềm Điềm lên phi cơ, hai người họ đã ôm nhau từ biệt. Nhìn cô ấy một mình rời đi, Cố Hiểu Khê chỉ có thể nén nước mắt vào trong. Từ trước đến nay hai người họ làm gì cũng có nhau, giờ mỗi người một nơi, khó tránh khỏi cảm giác trống rỗng. Có lẽ sau này muốn nghe lại hai từ " Cố gia " , e là còn khó hơn lên trời.
Trên đường trở về lữ quán để nghỉ ngơi sau một ngày chỉ toàn mệt mỏi và buồn bã, Cố Hiểu Khê nhớ lại những lời trước khi Trần Điềm Điềm rời đi đã tâm sự với mình.
" Cố gia, có lẽ tôi cũng có chút tình cảm với James, nhưng từ tận đáy lòng tôi không dám thừa nhận vì tôi không muốn giống mẹ mình, đến lúc chết vẫn còn hận nam nhân. Cũng có thể tình cảm anh ấy đối với tôi là nhất thời, đợi một thời gian nữa, anh ấy sớm sẽ quên đoạn tình cảm ấy thôi. "
" Vậy nếu James nghiêm túc với cô, làm thế nào để cô chấp nhận cậu ấy? "
Trần Điềm Điềm cười nhạt, bình thản đáp lại: " Trừ phi anh ấy đường đường chính chính xuất hiện trước mặt tôi tại căn cứ Aryeh, đến lúc đó tôi mới tin anh ấy chân thành với tôi. "
Điều kiện mà Trần Điềm Điềm đưa ra, thoạt đầu nghe qua thì cứ nghĩ dễ thực hiện, nhưng căn cứ Aryeh không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện đặt chân đến. Ngoài thuộc hạ của Aryeh ra thì không ai có thể vào trong, nếu người bên ngoài bị phát hiện tự ý xông vào, hậu quả duy nhất chính là bị bắn chết tại chỗ.
Cố Hiểu Khê nghe xong điều kiện này, cô mỉm cười rồi đáp: " Là cô nói đó. Đến lúc cậu ấy làm được thì cô không được nuốt lời đâu. "
Về đến lữ quán, vừa bước vào trong thì trước mắt Cố Hiểu Khê là gương mặt giận dữ của Uất Trì Ảnh Quân và dáng vẻ sốt ruột của James.