Cố Hiểu Khê từ lâu đã nhìn ra James có tình cảm với Trần Điềm Điềm, cô ấy cũng nhận ra điều đó. Chỉ là cô ấy vốn phớt lờ những chuyện này, vờ như bản thân không nhìn thấy. Giờ khi nghe được dấu hôn là James cố ý để lại, Cố Hiểu Khê cũng không quá kinh ngạc.
" Cô có ý với James không? "
Cố Hiểu Khê nhìn Trần Điềm Điềm, trong mắt lấp lánh ý cười. Nếu hai người họ có tình cảm với nhau, cô nhất định sẽ ra sức tác hợp. Nhưng Điềm Điềm lại không chút dấu giếm, thành thật đáp:
" Cố gia, tôi một lòng chỉ muốn làm việc cho Người, trước nay chưa từng nghĩ đến những chuyện nam nữ kia. "
Lời này của Trần Điềm Điềm tuy có phần ngốc nghếch nhưng đồng thời cũng làm mát lòng Cố Hiểu Khê. Cô cười lên một tiếng, nụ cười như ánh nắng ban mai, ánh mắt nhìn Điềm Điềm dịu dàng như làn nước, khẽ lắc đầu.
" Cô ngốc quá. Sao cô có thể vì tôi mà bỏ lỡ chuyện tình cảm của bản thân chứ? "
" Tôi trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi thật sự chỉ muốn ở bên cạnh và làm việc cho Cố gia. "
Trần Điềm Điềm nói xong thì cúi mặt, cả hai im lặng vài giây rồi cô ấy nói tiếp. Ánh mắt cô ấy cũng đã dần thay đổi, trông đượm vẻ u buồn như đang nhớ về chuyện cũ.
" Cố gia, Người cũng biết năm xưa mẹ tôi vì nam nhân mà chết trong uất hận. Bây giờ sự xuất hiện của James làm tôi thấy tương lai của tôi cũng giống bà ấy, khiến tôi không còn thoải mái như trước. "
Điều mà Trần Điềm Điềm nói khiến Cố Hiểu Khê phải suy nghĩ lại một cách cẩn thận, liệu nếu ép buộc cô ấy tiếp nhận tình cảm một cách đột ngột thì cô ấy có hạnh phúc không? Suy cho cùng, tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu. Cố Hiểu Khê nảy ra một ý định, nhưng cô không chắc quyết định này có phải là đúng đắn bèn có ý dò hỏi Điềm Điềm trước.
" Nếu bây giờ nơi này không còn cho cô cảm giác thoải mái như trước, cô cũng không cần ép bản thân phải ở lại. "
Trần Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Khê, còn chưa hiểu ý nghĩa của những lời vừa rồi thì cô nghe cô nói tiếp:
" Mấy hôm trước tôi nhận được tin Aryeh huy động vài thuộc hạ trở về nước. Điềm Điềm, nếu bây giờ cô muốn quay trở về Anh Quốc, tôi cũng không phản đối nửa lời. "
" Không được, Cố gia. Tôi sẽ ở đây với Người. " Cố Hiểu Khê cũng không ngờ được rằng của Trần Điềm Điềm lại mãnh liệt đến vậy. Điều này làm cô có chút phiền muộn, nhẹ nhàng giải thích.
" Ở một nơi khiến mình không thoải mái chẳng khác nào đang ở địa ngục. Chuyện này cô không cần vội trả lời đâu. Cứ từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ thông suốt thì cho nói với tôi. "
Để Điềm Điềm trấn tĩnh lại bản thân, Cố Hiểu Khê vừa rời khỏi phòng đã chạm mặt Nhạc Thiếu Siêu. Hai người lịch sự chào hỏi vài câu đơn giản, nhưng những biểu hiện khác lạ của anh không qua mắt được cô.
" Thiếu Siêu, anh hôm nay sao thế? "
" Anh vẫn bình thường mà. Em đa nghi thật. Bây giờ anh có chút việc, đi trước đây. " Nhạc Thiếu Siêu nói dứt câu thì nhanh chóng rời đi, để lại Cố Hiểu Khê ở đó với những suy nghĩ hỗn độn. Là cô đa nghi, hay anh đang né tránh cô?
Cùng lúc này ở một nơi khác, từ khi đến đây, Uất Trì Ảnh Quân thấy James cứ ngẩng ngơ như người mất hồn. Ảnh Quân không trực tiếp nhìn về phía James, nhưng vẫn âm thầm quan sát cậu ấy bằng đuôi mắt.
" Cậu sao vậy? "
" Lão đại, cô ấy chắc chắn là rất ghét tôi. Không đúng, chắc chắn là rất hận tôi rồi. " Cậu ấy ỉu xìu đáp lại. Từ lúc rời khỏi căn phòng kia, cậu chưa từng thấy yên lòng giây phút nào. Trước nay James chưa từng đi quá giới hạn trong chuyện gì cả, hơn nữa lúc nãy cũng không có ý muốn xâm phạm tới Trần Điềm Điềm. Cậu chỉ muốn cô biết mình quan tâm đến cô, có tình cảm với cô, cậu cũng không cần cô lập tức đáp lại tình cảm của mình, chỉ mong cô hiểu được và từ từ tiếp nhận. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi xa thế này.
" Ai? " Uất Trì Ảnh Quân nghe James nhắc đến " cô ấy ", anh không giấu được vẻ ngạc nhiên, liền quay sang hỏi lại. Cậu ấy làm việc cho Ảnh Quân đã nhiều năm, trước nay cũng chưa từng nghe qua cậu ấy để ý người nào. Giờ lại nghe được một câu không đầu không đuôi, Ảnh Quân không khỏi tò mò, là cô gái có khả năng làm James thất thần lâu đến vậy.
" Điềm Điềm. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe được cái tên này, trong mắt cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nhưng anh nhìn dáng vẻ của James lúc này, khẽ liếc mắt rồi cầm chén trà lên, miệng chén vừa chạm đến môi thì nói: " Thay vì ở đây ủ rũ, sao cậu không đi nói rõ với Điềm Điềm. "
Nghe Uất Trì Ảnh Quân chỉ điểm, rất lâu sau James mới có can đảm đến gặp Trần Điềm Điềm. Trên đường đến gặp cô, cả hai lại tình cờ gặp nhau trên dãy hành lang đến phòng nghỉ. Trong lúc Trần Điềm Điềm bối rối không biết nên vờ như không có chuyện gì và bước tiếp hay quay lại thì James tiến đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
" Tôi xin lỗi vì vừa rồi đã lỗ mãng với em, nhưng tôi thực sự không có ý xấu. "
" Tôi biết rồi, tôi đi trước. "
"Chỉ vậy thôi sao? Em không có gì nói với tôi hết sao? " Thấy cô không còn gì để nói thêm, James có chút khó xử. Nhưng không nằm trong dự định của mình, cậu vừa hỏi xong thì cô thẳng thắn hỏi lại.
" Anh thích tôi? "
" Có vấn đề? "
Trần Điềm Điềm nghe xong, không đáp lại lời thừa nhận của James mà chỉ nhăn mày lại một cách khó chịu, James ngay lập tức bổ sung:
" Tôi thích em, em có thể không tiếp nhận nhưng không có quyền ngăn cấm. "
Chiều tối hôm đó, trước giờ diễn ra buổi tiệc, Trần Điềm Điềm có đến gặp Cố Hiểu Khê.
" Cô sao vậy? "
" Cố gia, tôi đã dành thời gian rất lâu để suy nghĩ những gì Người nói. Có thể tôi vẫn chưa nghĩ thống suốt, nhưng lựa chọn như thế này sẽ tốt hơn. "
" Nói tôi nghe đi. "