Ai mà biết được nói xong câu này, người kia càng ôm chặt hơn nữa, cái đầu to đang cọ vào cổ của cô, đầu tóc lồm xồm cọ vào da cô.
Sắc mặt Bạch Hoài An tối sầm lại, người này không phải là đang chiếm tiện nghi của cô đó chứ.
Lúc cô đang chuẩn bị quyết lịch đẩy người đàn ông này ra, đột nhiên cảm giác tâm trạng anh ta có chút không ổn.
€ô có hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện vẻ lạnh lùng trên mặt người đàn ông này đều không thấy nữa, cả người có một loại tâm trạng hết sức sốt ruột và lo sợ, ngay cả môi cũng trắng bệch rồi, con ngươi thu lại giống như mũi nhọn vậy.
Giống như là gặp phải chuyện gì cực kì đáng sợ vậy, cơ thể không ngừng run rẩy, sợ là thang máy đã oi bức thành vỉ hấp rồi, mà cánh tay của người này dán vào cô đều lạnh cóng.
Bạch Hoài An nhướng mày, nếu như mà cô đoán không lầm thì, người này chắc chắn là có chứng sợ không gian kín.
Trong đầu lóe lên suy nghĩ này, liền bị cô gạt bỏ.
Không đúng không đúng, nếu như là có chứng sợ không gian kín, e là anh ta sẽ không đi thang máy được, sự khác thường của anh ta là lúc mà thang máy xảy ra trục trặc.
Bạch Hoài An suy đoán, có lẽ là trước đây anh ta đã từng trải qua loại chuyện như này, để lại ám ảnh cho anh ta, vì vậy mới trở thành bộ dạng như này.
Cô do dự một chút, tay trống còn lại vòng về phía sau người đàn ông, vuốt ve tóc của anh ta, giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao rồi, chúng †a rất nhanh sẽ có thể ra ngoài, anh đừng có sợ nữa”
Động tác của Bạch Hoài An có phần cứng ngắc không được tự nhiên lắm, người đàn ông này đối với cô mà nói chỉ là một người xa lạ, an ủi xem ra cũng có chút lờ mờ ngại ngùng.
Nhưng mà chuyện thần kì là, sau khi cô nói xong những lời này, tâm trạng của người đàn ông kia đã ổn định trở lại, cơ thể không còn run rẩy nữa, môi cũng hơi hơi có máu lại.
Ý thức thu hồi lại một chút, Ngô Lê Thành mới phát hiện, trong lòng ngực của bản thân đang ôm một cô gái có mùi hương nhẹ nhàng.
€ô gái đó hình như vẫn không biết anh đã tỉnh táo trở lại, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve đầu của anh ta, miệng còn đang khuyên nhủ anh.
Động tác của cô có phần cứng nhắc, nhưng mà vẫn đầy đủ dịu dàng, vắt hết óc suy nghĩ hết lần này đến lần khác chỉ nói được một câu: Chúng ta sẽ rất nhanh ra khỏi đây thôi.
Nhưng mà lời nói này lại tiếp cho anh ta sức lực vô cùng, khiến anh không còn sợ hãi chỗ tối om không có ánh sáng này nữa.
Ngô Lê Thành đã tỉnh táo rồi, lúc này cũng nên buông cô ra rồi, nhưng mà anh ta do dự một hồi, cánh tay càng ôm chặt hơn nữa, vững vàng ôm cô trong lòng, đầu cũng càng thân thiết dán vào cô.
Anh nghĩ lúc này nên làm càn một chút, không kìm nén cảm xúc của bản thân nữa, để mặc cho mình hành động theo suy nghĩ của bản thân.
Hơn hai mươi năm nay, đây là cái ôm ấm áp đầu tiên của anh ta.
Rõ ràng khung cảnh này khiến anh ta sợ hãi, nhưng Ngô Lê Thành lại muốn thời gian trôi qua chậm một chút, chậm một chút nữa thôi.
Bạch Hoài An đương nhiên cảm thấy cánh tay anh ta siết chặt lại, bởi vì mặt của anh ta ở trên gáy của cô, cô căn bản không nhìn ra vẻ mặt của người này, chỉ cho răng anh ta lại sợ nữa rồi.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể để anh ta tùy ý ôm mình, mặt không chút biểu cảm mà vỗ vỗ lưng anh ta, trong lòng cầu mong nhân viên cứu trợ mau chóng đến đây đi.
Nếu mà không tới nữa, cô sẽ chết ngạt trong vòng tay của người này mất.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, đột nhiên ánh sáng phía trên thang máy tỏa ra, âm thành thô lỗ ở trong ánh sáng đó nói: “Bên trong có người không? Nếu có thì trả lời một tiếng”
Vẻ mặt của Bạch Hoài An vui vẻ, vội vàng duỗi cái cổ dài ra, vùng vẫy thoát ra khỏi người đàn ông kia, còn cánh tay phải lôi anh ta đứng dậy, điên cuồng xông tới khua tay: “Có, có, có, trong thang máy có người, ngoại trừ tôi còn có một người đàn ông nữa, tâm trạng và cơ thể tôi đều tốt, tâm trạng của anh ta không được tốt lắm, các anh tốt nhất gọi thêm một xe cứu thương nữa tới.”