Đầu óc Bạch Hoài An trong nháy mắt hiện lên rất nhiều, thang máy läc lư rất mạnh mẽ, cô vội vàng rũ bỏ những cảm xúc dư thừa, để bản thân bình tĩnh trở lại.
€ô không thể để cho bản thân không trở ra được.
Suy nghĩ trong đầu vừa hiện ra, thang máy ngừng lắc lư một chút, sau đó đột nhiên nhanh như gió rớt xuống, cảm giác đánh úp không trọng lượng.
Bạch Hoài An cảm giác được trong dạ dày của cô vô cùng không dễ chịu, cảm giác muốn nôn ra.
€ô vịn vào thành thang máy, vội vàng lao tới bản điều khiển thang máy, mượn chút ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động, sau đó ấn hết toàn bộ tất cả các tầng ở bên dưới.
Bởi vì căng thẳng nên ngón tay cô đều đang run rẩy, Bạch Hoài An bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, cơ thể dính sát vào cái thành trơn truột lạnh lẽo của thang máy.
Qua vài giây đồng hồ, thang máy cuối cùng cũng ngừng rớt xuống, ổn định trở lại rồi.
Bạch Hoài An không biết bây giờ bọn họ đang ở tầng mấy, cửa thang máy cũng không có mở ra, ánh đèn cũng không có sáng lên lại.
Cô ấn cái chuông gọi người, nhưng mà không có ai trả lời lại, điện thoại di động hình như cũng không có tín hiệu nữa.
Bạch Hoài An thất vọng bỏ điện thoại di động xuống, nhưng mà không có đặc biệt sợ hãi, cái tòa cao ốc này mỗi ngày đều có không ít người ra vô, chắc là rất nhanh thôi sẽ phát hiện bọn họ bị nhốt ở trong thang máy này.
Nhưng mà lúc này mới khiến Bạch Hoài An thật sự cảm thấy không ổn rồi, cái tòa cao ốc này là nơi làm việc, có không ít công ty xí nghiệp ở đây, nhiều người đi ra đi vô như vậy, thang máy xảy ra sự cố mới là điều đáng sợ nhất.
Chờ sau khi cô ra khỏi đây, nhất định sẽ bảo người thường xuyên định kỳ kiểm tra, không thể giữ lại bất cứ tai họa ngầm nào.
Bạch Hoài An qua quýt suy nghĩ thông suốt rồi, đột nhiên nhớ tới trong thang máy này ngoại trừ cô ra, hình như còn có một người nữa.
Người đàn ông lạnh lùng kia!
Từ lúc thang máy xảy ra sự cố, cô hình như không nghe thấy một chút xíu tiếng động nào của người kia.
Gay rồi! Anh ta không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?!
Bạch Hoài An vội vàng mở chức năng đèn pin của điện thoại di động ra.
Thang máy tối đen như mực được chiếu sáng một phần, Bạch Hoài An vội vàng giơ điện thoại di động lên tìm vết tích của người đàn ông kia, không bao lâu liền nhìn thấy anh ta.
Người đàn ông to cao bây giờ cơ hồ co lại thành một quả cầu, cả người đều lùi vào trong góc của thang máy, cơ thể không ngừng run rẩy, nhìn có vẻ chắc là bị dọa rồi.
Trong lòng Bạch Hoài An thả lỏng, anh ta hẳn là không bị thương gì.
Nhưng mà một người đàn ông to cao, một người có vóc dáng cao hơn cô, nhìn có vẻ khí thế rất mạnh, sao có thể nhát gan như vậy được hả!
€ô do dự một hồi, thở dài một tiếng, cam chịu đi qua, ngồi xuống trước mặt anh ta, vỗ võ bờ vai của anh ta, thanh âm dịu dàng: “Anh đừng sợ nữa, thang máy bây giờ đã ngừng rơi xuống rồi, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta thôi.”
Cơ thể người kia đang phát run một hồi, Bạch Hoài An tiếp tục khuyên nhủ: “Cái tòa cao ốc này có không ít người, nếu như thang máy xảy ra vấn đề, có thể rất nhanh phát hiện ra, anh tin tôi đi, chúng ta sẽ không bị nhốt thật lâu đâu mà”
Bạch Hoài An vừa dứt lời, người kia bỗng nhiên bổ nhào về phía cô, cánh tay thon dài ôm chặt lấy bả vai của cô, hơi thở nóng lạnh truyền tới, cả cái đầu của người kia đều co lại lên cổ của cô.
Người kia xem cô như là một con thú nhồi bông mà ôm à? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hoài An xém chút nữa đều vùi vào ngực của anh ta, cô bưồn bực, mồ hôi trán cũng đổ vài giọt.
“Anh này, anh có thể buông tôi ra được không? Có chút nóng đó!”Bạch Hoài An rầu rĩ nói.