Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 336: Chỉ thuộc về em




Bạch Hoài An sốt ruột giữ lại cuốn album, đôi mắt cô sáng rỡ nhìn tấm hình chụp một đứa em bé.

Vẻ mặt mũm mĩm trông rất đáng yêu nhưng lại mơ hồ có thể nhìn ra vẻ điển trai của sau này, đây chính là tấm hình chụp Hoắc Tùng Quân lúc còn bé.

“Woa, thật là đáng yêu quá đi” Bạch Hoài An nâng mặt cẩn thận nhìn tấm hình này, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Không ngờ lúc nhỏ Hoắc Tùng Quân lại đáng yêu như vậy?

Mẹ Hoắc thấy cô như vậy bèn khẽ cười một tiếng rồi cúi đầu xem tấm hình trong cuốn album ảnh.

Trong tấm hình là một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm, ngũ quan vô cùng thanh tú và đáng yêu, đôi mắt tròn xoe mà nhìn ống kính, đôi tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy một chiếc xe lửa đồ chơi.

Nhìn trông ngơ ngơ cực kỳ đáng yêu.

Mấu chốt là trong tấm hình này, Hoắc Tùng Quân lúc còn nhỏ đã mặc một cái áo yếm vừa đáng yêu lại dễ thương, Bạch Hoài An đưa trí tưởng tượng bay xa, cô liếc mắt nhìn Hoắc Tùng Quân một cái và bất giác bật cười thành tiếng.

Hoắc Tùng Quân tuy rằng đang chơi cờ với ông nội Hoắc nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Bạch Hoài An ở bên này, anh trông thấy đột nhiên cô nhìn mình cười ra thành tiếng thì cảm thấy có cái gì không đúng cho lắm.

Anh thấy đối diện ông nội Hoắc vẫn còn đang nhíu mày suy tư thì anh đã lôi kéo bố Hoắc ngồi xuống ghế của mình: “Bố, bố đánh giúp con một chút, con qua đó đã

Ông nội Hoắc từ lâu đã muốn đuổi anh đi xuống rồi.

Thằng nhóc con này một chút cũng không biết tôn trọng người lớn tuổi, ngồi ở đối diện mà cũng không biết nhường lão già này thắng một ván khiến ông cảm thấy rất chán nản.

Bây giờ rốt cuộc cũng thấy anh rời khỏi bàn cờ rồi nên vội vàng nhặt hết toàn bộ cờ lên và nói với bố Hoắc đầy hứng thú: “Nếu Tùng Quân rời đi rồi thì chúng ta đánh một ván mới nào?

Bố Hoắc bị ông nội Hoắc ép buộc nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thôi, sau đó ông ấy bị ông nội Hoắc hạ gục một cách không thương tiếc nhưng một câu cũng không dám lên tiếng nói.

Hoắc Tùng Quận sau khi đứng dậy đã lập tức đi về phía Bạch Hoài An và ngồi xuống bên dựa vào người cô rồi trầm giọng hỏi: “Hai người đang xem cái gì thế? Trông có vẻ rất vui!”

Bạch Hoài An vội vàng chỉ vào tấm hình trong cuốn album cho anh xem: “Hoắc Tùng Quân, anh còn nhớ cái này không? Đây là tấm ảnh chụp anh khi còn nhỏ đấy, lúc nhỏ đáng yêu là thế sao bây giờ lại trở thành như thế hả?”

Những lời cô nói giống như đang miêu tả chính mình lớn lên bị biến dạng vậy.

Hoắc Tùng Quân nheo mắt lại và chỉ vào khuôn mặt mình: “Khuôn mặt bây giờ của anh làm sao hả? Khó coi lắm sao? Em không thích sao?”

Bạch Hoài An hơi sửng sốt một chút rồi nhìn ngũ quan tinh xảo tuấn tú trên khuôn mặt anh và nuốt nuốt miếng nước bọt: “Không phải, chỉ là cảm thấy lúc còn nhỏ anh rất đáng yêu”

Vẻ mũm mĩm khiến người ta chỉ muốn vuốt ve thôi, nhưng hiện tại khi đôi mắt màu hổ phách của anh quét qua đã khiến người không rét mà run, hoàn toàn không dám có suy nghĩ xâm phạm.

Mẹ Hoắc thấy Bạch Hoài An thích nên cười nhắc nhở nói: “Phía sau còn nhiều lắm đấy.”

Ông nội Hoắc bọn họ không thích chụp ảnh lắm nên sau này khi Hoắc Tùng Quân được sinh ra thì bố Hoắc đã chụp cho anh không ít những tấm hình.

“Có hình đầy tháng, một trăm ngày, hình thôi nôi, nhiều lắm đấy.”

Mẹ Hoắc nói rồi dứt khoát đặt cuốn album đến trước mặt Bạch Hoài An và bảo hai vợ chồng họ cùng xem.

“Các con từ từ xem, bác đi vệ sinh chút đây.”

Bạch Hoài An vội vàng lật đến phía sau, quả nhiên đúng như lời mẹ Hoắc nói, mặt sau tất cả đều là hình của Hoắc Tùng Quân với đủ loại ảnh chụp, tạo hình kiểu gì cũng đều có.

Ban đầu lúc một hai tuổi thì tạo dáng kỳ lạ đáng yêu khá nhiều, cũng có không ít hình tạo dáng tinh nghịch khiến Bạch Hoài An hết sức hào hứng.

Hoắc Tùng Quân tối sầm mặt lại và hai bên tai đỏ bừng đi.

Anh cũng không biết tại sao cuốn album này lại có nhiều tấm hình kỳ lạ như thế.

Bạch Hoài An nhìn nhìn liền phát hiện ra những tấm hình chụp sau hai tuổi dường như cũng không có, một vài tấm hình ngẫu nhiên xuất hiện đều là khuôn mặt cau có, trên người mặt bộ vest và tỏa ra vẻ lạnh lùng.

Hoắc Tùng Quân ở một bên giải thích: “Lúc này anh đã bị bố mẹ đưa đến chỗ ông nội nuôi dưỡng, bởi vì bà nội vừa qua đời nên ông nội rất đau khổ và cũng rất cô đơn”

Cũng là lúc này bố mẹ Hoắc cũng ít quan tâm anh hơn, ông nội đối với anh rất nghiêm khắc, từ nhỏ anh đã được tiếp xúc với nền giáo dục rất tốt dẫn tới tính cách anh càng ngày càng trở nên lạnh nhạt và càng ngày càng xa cách với người nhà.

Bạch Hoài An nghe xong những lời này và nhìn thân hình nhỏ bé xuất hiện trong cuốn album mà cô cười không nổi nữa, trong lòng lại bắt đầu dâng lên vẻ đau lòng.

Phía sau cuốn album dường như cả một năm, có khi nhiều năm sau mới nhìn thấy anh xuất hiện một lần.

Khí thế trong người Hoắc Tùng Quân cũng càng ngày càng mạnh mẽ hơn, khuôn mặt càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, anh lạnh lùng nhìn ống kính và tỏa ra vẻ lạnh lùng đầy xa cách.

Bạch Hoài An cảm thấy chính mình như là nhìn thấy con đường trưởng thành của Hoắc Tùng Quân vậy, cũng tham dự vào cuộc sống của anh nửa đời trước.

Trong đó một tấm hình chụp khiến cô rất thích.

Tấm hình chụp lúc Hoắc Tùng Quân lúc mười sáu bảy tuổi, anh mặc sơ mi trắng và quần tây, tóc xoã tung thoải mái, ánh mắt lạnh lùng, làn da trắng trẻo, ngũ quan xinh đẹp tới cực điểm khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất kinh ngạc.

“Này, bức ảnh trông điển trai quả” Bạch Hoài An khẽ cảm thán, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào tấm hình.

Anh trông giống như nhân vật chính Trung Bách Sùng trong phim điện ảnh thư tình vậy.

Hoắc Tùng Quân thấy cô thích nên lập tức rút tấm hình từ album ra và đặt vào lòng bàn tay cô: “Cho em này”

Bạch Hoài An hơi sửng sốt một chút, gương mặt cô có chút ửng đỏ: “Không được, không tốt lắm đâu, đây không phải là cuốn album gia truyền của nhà anh sao?”

Hoắc Tùng Quân khẽ cười một tiếng: “Cái gì album gia truyền chứ, là mẹ anh sắp xếp thôi, vả lại em chính là vợ tương lai của anh nên ngoại trừ em thì còn ai có tư cách giữ hình của anh nữa chứ”

Nếu không phải mẹ Hoắc kịch liệt phản đối thì anh đã sớm dẹp sạch hết toàn bộ những tấm hình kỳ lạ trong cuốn album ảnh này rồi, thật là mất mặt mà.

Những tấm hình này không chụp cũng đã chụp rồi nhưng mẹ anh lại còn đem nó đưa cho Hoài An xem, khuôn mặt Hoắc Tùng Quân hơi mất tự nhiên, hình tượng của anh trước mặt Bạch Hoài An đã bị mẹ anh hủy hoại hết toàn bộ rồi.

Bạch Hoài An hoàn toàn không chú ý tới tâm tư của anh mà lập tức cầm tấm hình lên và xem đến mức đứng cười ngây ngô.

Hoắc Tùng Quân ở bên cạnh nhìn cô và bất giác nở nụ cười theo.

Ánh mặt trời chiếu vào, tấm rèm màu trắng nhẹ nhàng tung bay theo gió, tình yêu nồng nàn thắm thiết của đôi nam nữ trông ấm áp vô cùng.

Mẹ Hoắc cầm máy ảnh lên và chộp lấy khoảnh khắc này, nhìn hình ảnh hai người trong khung hình mà bà ấy khẽ cười một cái.

Trong album ảnh của nhà họ Hoắc lại có thể thêm một tấm hình nữa rồi.

E rằng không lâu nữa nhà họ sẽ liên tục có thành mới gia nhập đấy.

Xem xong album, Bạch Hoài An liền thật cẩn thận đem tấm hình kia của Hoắc Tùng Quân cẩn thận cất vào ví tiền của mình, trước khi đóng ví tiền lại cô còn không ngừng ngắm nghía rất lâu và sờ sờ nó nữa.

Sau đó cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Chờ ngày mai em sẽ đem tấm hình này đóng khung phóng lớn lên sau đó treo nó lên và đặt trong phòng ngủ của chúng ta”

Hoắc Tùng Quân nghe cô hào hứng nói thể bén hơi sửng sốt một chút, khi nghĩ đến cái kia hình ảnh kia thì hai bên tai anh đã đỏ ửng lên: “Hay là thôi đi”

Quá xấu hổ mà.

Bạch Hoài An: “Rất đẹp mà”

Hoắc Tùng Quân thật sự không muốn mình vừa tiến phòng ngủ liền nhìn thấy tấm hình phóng lớn của mình ở phía đối diện nên ôm lấy vai Bạch Hoài An và trầm giọng nói: “Phòng ngủ của chúng ta sau này sẽ treo ảnh kết hôn, tấm hình này em cứ để trong ví tiền đi, chỉ có em và một em có thể nhìn thấy, chỉ thuộc về mình em mà thôi”

Lời này đã chọc trúng trái tim của Bạch Hoài An, đôi mắt cô sáng rỡ lên và liên tục gật đầu: “Đúng vậy, chỉ thuộc về em thôi.”

Cô vừa nói vừa nhìn ví tiền của mình sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó nên quay đầu lấy ví tiền của Hoắc Tùng Quân ra xem: “Em muốn nhìn xem trong ví tiền của anh có để hình gì hay không?”

Trong ví tiền của ông nội Hoắc chính là để tấm hình người con trai lớn đã mất của ông.

Trong ví tiền của Hoắc Tùng Quân có khi nào cũng để tấm hình nào hay không đây.

Lúc cô lấy ví tiền thì Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không có sự phòng bị, thấy cô muốn mở ra nên anh vội vàng giữ tay cô lại, khuôn mặt điển trai đỏ ửng lên: “Hoài An, không có gì đâu, bên trong không có thứ gì cả”.

Bạch Hoài An hơi khựng lại, khi thấy bộ dạng của anh bèn nói: “Cái gì cũng không có thì sao anh phải gấp gáp làm gì chứ? Ngăn cản em mở ví tiền của anh ra, chẳng lẽ bên trong có cái gì đó không cho người ta thấy được sao”

Hoắc Tùng Quân đỏ hết cả hai tại: “Không, không phải, cái gì đều không có!”

Bộ dạng chột dạ của anh ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của Bạch Hoài An, cô bình thản liếc Hoắc Tùng Quân một cái rồi đột nhiên nói: “Không phải hình chụp người yêu cũ đấy chứ, hay là mối tình đầu, nữ thần anh từng yêu thầm đấy chứ?”

Cô càng nói trong lòng càng hoài nghi, đặc biệt là chuyện Sở Minh Nguyệt nói về mối tình đầu của Châu Hữu Thiên, cô chỉ cần tưởng tượng đến việc Hoắc Tùng Quân ngoại trừ đối xử tốt với cô còn đối tốt với một người phụ nữ khác, thậm chí đem ảnh chụp của cô ta để vào trong ví tiền liền cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi tức giận.

“Em nói cái gì thế hả” Hoắc Tùng Quân tức giận lấy ngón tay gõ gõ lên trán của cô: “Anh đối với em tốt như vậy mà em còn hoài nghi anh sao, em đúng là không có lương tâm mà”

“Vậy cho em nhìn xem!” Bạch Hoài An nhìn Hoắc Tùng Quân bằng đôi mắt xinh đẹp đầy cố chấp.

Hoắc Tùng Quân còn chưa nói lời nào thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay trực tiếp đoạt lấy ví tiền của anh: “Tùng Quân, vậy con hãy cho mọi người xem thử, mọi người đều rất muốn biết người trong ví tiền của con rốt cuộc ẩn giấu cái gì mà khiến một người có tâm lý vững vàng như con cũng phải chột dạ”

Mẹ Hoắc cầm cái ví tiền và cười khanh khách đứng đối diện với hai người.