“Đây là album gì thế?”
Bạch Hoài An tò mò hỏi.
Này album rất dày, còn dày hơn cả một quyển từ điển nữa.
Mẹ Hoắc cười giải thích nói: “Rất nhiều, bên trong có rất nhiều hình của người nhà họ Hoắc”
Trước đời của ông nội Hoắc thì nhà họ Hoắc là một gia tộc rất hoành tráng, chỉ lấy ông nội Hoắc mà nói thôi thì đời bố của ông nội Hoắc đã có không ít anh chị em gái rồi.
Bố của ông nội Hoắc cũng không hiền lành, ông ấy có nhiều người phụ nữ, cũng sinh không ít con nối dõi, con rơi bên ngoài cũng rất nhiều.
Ông nội Hoắc là con cái chính thất, ông ấy lớn lên trong sự lừa dối và mưu mô, phải tốn rất nhiều công sức ông ấy mới khống chế được Hoắc Kỳ trong lòng bàn tay.
Cũng chính lúc ấy, ông ấy ra tay quyết liệt xử lý những đứa con riêng kia, mặc dù không có lấy mạng của họ nhưng cũng khiến bọn họ hoàn toàn cùng cắt đứa quan hệ với nhà họ Hoắc, và đến bây giờ những hậu nhân của họ cũng không dám xuất hiện trước mặt người của nhà họ Hoắc.
Bạch Hoài An nghe mẹ Hoắc giới thiệu tình trạng của nhà họ Hoắc, có rất nhiều thứ cô vẫn chưa được biết đến.
Cô hiểu rất rõ đây là mẹ Hoắc đang muốn cô hiểu rõ hơn về nhà họ Hoắc nên cô rất nghiêm túc lắng nghe.
Mẹ Hoắc mở cuốn album ra, những tờ đầu tiên đều là những khuôn mặt cô không hề quen biết nhưng vẫn lờ mờ có thể đoán ra được đó hẳn là những bậc trưởng bối đã qua đời của ông nội Hoắc.
Một tấm hình chụp chung đúng là có rất nhiều người, so với số người hiện tại có phần ít ỏi của nhà họ nhà họ Hoắc thì quả thật có thể xem như một đại gia tộc.
Sau khi lật thêm vài tờ mới xuất hiện hình bóng của ông nội Hoắc.
Phải nói rằng ông nội Hoắc trước đó từng khoe khoang ở trên đường đúng là không hề nói bậy chút nào, thời trai trẻ của ông nội Hoắc đúng là rất đẹp trai, mày sắc mắt sáng, ngũ quan tuấn tú, cằm hơi nâng lên mạng vẻ đầy kiêu hãnh.
Bạch Hoài An lặng lẽ nhìn về phía ba người Hoắc Tùng Quân và xác nhận Hoắc Tùng Quân so bố Hoắc thì càng giống với ông nội Hoắc hơn nữa.
Nhưng mà...
Bạch Hoài An cười tít mắt, trong lòng cô vẫn cho rằng Hoắc Tùng Quân nhà họ là đẹp nhất.
Hoắc Tùng Quân nhà họ có ngũ quan tinh xảo đầy tuấn tú, giống như ánh trăng trên bầu trời, tuyết trên núi kèm theo phong thái lạnh lùng cao quý khiến người ngoài rất khó để với tới, diện mạo này thật sự là kiểu dễ lay động trái tim của Bạch Hoài An nhất.
Hoắc Tùng Quân và cô quả nhiên là trời sinh một cặp.
Bạch Hoài An đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Hoắc Tùng Quân đã quay đầu lại, cả hai người hay chạm phải ánh mắt của nhau.
Đôi mắt màu hổ phách kia như có sức hấp dẫn cực kỳ lớn khiến Bạch Hoài An xem đến ngất ngây.
Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ mặt ngu ngốc này của cô mà khóe miệng bất giác nở nụ cười, ngón tay thon dài đang vuốt ve cằm của mình.
Xem ra việc sở hữu khuôn mặt đẹp trai cũng có không ít ưu điểm, ít nhất có thể khiến Bạch Hoài An phải mê hoặc khiến cô sẽ không tùy tiện đi theo một người đàn ông khác.
Mẹ Hoắc đang giới thiệu nửa chừng, khi quay đầu qua bèn thấy cặp mắt đào hoa của Bạch Hoài An trông giống như là ngôi sao tỏa sáng lấp lánh và rất lung linh.
Sau đó bà ấy nhìn theo ánh mắt của cô thì nhìn thấy khuôn mặt điển trai của con trai bà.
Ánh mắt bà ấy bỗng trở nên dịu dàng đi, sự sắc bén trên khuôn mặt cũng dần ôn hòa, xem ra cô gái này thật sự rất thích con trai của bà, sau này con trai bà sẽ có người bầu bạn rồi.
“Hoài An” Mẹ Hoắc ho nhẹ một tiếng và kéo Bạch Hoài An trở về với thực tại.
Lúc Bạch Hoài An quay đầu qua nhìn bà ấy thì vẻ mặt vẫn còn khá ngơ ngác.
Mẹ Hoắc tiếp tục lập thêm một tờ tỏ ý bảo cô xem.
Bạch Hoài An nhìn vào phía tấm hình bà ấy chỉ mà tỏ vẻ hơi sửng sốt một chút.
Tấm hình này lại là một tấm hình chụp chung, xem thời gian ghi chú thì chỉ cách có một năm thôi nhưng so với tấm hình của một năm trước đó thì dường như tấm hình này đã xuất hiện thêm khuôn mặt thanh tú của một người con trai nữa.
Bạch Hoài An nhìn con người bỗng xuất hiện thêm này rồi nhìn về phía mẹ Hoắc hỏi: “Người này là ai thế?”
Mẹ Hoắc âm thầm quay đầu qua nhìn ông nội Hoắc một cái rồi nhỏ giọng nói bên tại Bạch Hoài An: “Đây là đứa con riêng mà bố của ông nội Hoắc yêu thương nhất đấy”
Đôi mắt Bạch Hoài An mở to tỏ vẻ ngạc nhiên, cô nhìn về phía hình chụp ông nội Hoắc, quả thật là trên khuôn mặt ông ấy có vẻ rất u ám ảm đạm, cả người tỏa ra vẻ bực bội và khó chịu vô cùng.
Khuôn mặt của mẹ ông nội Hoắc trong sắc mặt cũng có vẻ không được tốt cho lắm, chỉ có bố của ông nội Hoắc và người con riêng kia là nở nụ cười thôi.
“Thế người này hiện tại đang ở đâu?” Bạch Hoài An thầm hỏi.
Mẹ Hoắc hừ lạnh một tiếng: “Ông nội Hoắc của chúng ta có thủ đoạn tàn nhẫn, đã đuổi người này ra khỏi nhà họ Hoắc rồi, đứa con riêng này đến tài sản cũng không được chia và bị đuổi ra nước ngoài, đến nay vẫn không rõ tung tích”
Bạch Hoài An hít hà một hơi rồi nhìn về phía ông nội Hoắc thì thấy ông ấy với khuôn mặt ủ rũ ngồi đối diện Hoắc Tùng Quân suy nghĩ nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào mà không chút nhìn ra sự sắc bén lạnh lùng nào cả.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, hèn chi tính cách của Hoắc Tùng Quân không giống với họ, thì ra là di truyền tính cách thời trẻ của ông nội Hoắc.
Những trang sau của Album ảnh thì rất ít hình của ông nội Hoắc, sau này khi xuất hiện trở lại thì bên cạnh ông ấy lại xuất hiện thêm một cô gái nữa.
Cô gái kia có khuôn mặt rất non nớt, yêu kiều tinh nghịch, đôi mắt trong veo nhìn ống kính đầy sinh động, bộ dạng cực kỳ ngây thơ, còn ông nội Hoắc thì hơi nghiêng mặt rũ mắt nhìn cô ấy, cho dù chỉ là tấm ảnh đen trắng cũng có thể nhìn ra vẻ chiều chuộng của ông ấy.
Bạch Hoài An nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này, trong ánh mắt bất giác tỏa ra hạnh phúc rạng rỡ: “Ông nội của chúng ta nhất định là rất thích bà nội đấy”.
Mẹ Hoắc nhìn tấm hình chụp cô gái kia, trên khuôn mặt cũng lộ ra tiếc nuối nhớ nhung.
Tính cách của bà ấy không phải là tốt lắm nhưng là khoảng thời gian ở với bà nội Hoắc thì không bao giờ phải bực tức, bà ấy làm con dâu bà nội Hoắc bao nhiêu năm như vậy nhưng xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện cãi vã.
Bà nội Hoắc bị ông nội Hoắc và con trai chiều chuộng cả đời nên dù tuổi rất cao nhưng vẫn duy trì vẻ ngây thơ hồn nhiên vốn có, bà nội Hoắc giống như đứa trẻ vậy nhưng lại khiến người ta vô cùng yêu mến.
Lúc trước khi bà ấy gả vào nhà họ Hoắc thì ông nội Hoắc vốn không đồng ý, cũng nhờ bà nội Hoắc lên tiếng thuyết phục đấy.
“Ông nội Hoắc của chúng ta cả đời này chỉ có một người phụ nữ và cũng chỉ sinh được một đứa con trai là chú con, đây cũng nguyên nhân vì sao nhà họ Hoắc chúng ta lại ít người như thế này, Hoài An, bác gái sinh không nổi nữa rồi, sau này con gả cho Hoắc Tùng Quân phải sinh thêm vài đứa con để nhà họ Hoắc chúng ta thêm náo nhiệt đấy”
Bạch Hoài An nghe mẹ Hoắc bỗng chuyển chủ đề lên người mình thì ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Nhìn tấm hình chụp đầy sinh động của cô gái kia, cô lại quay qua nhìn bố Hoắc một cái.
Lúc này cô mới phát hiện tuy rằng bố Hoắc không giống với ông nội Hoắc nhưng vẻ hoạt động ngây thơ kia quả thật rất giống với bà nội Hoắc.
Tuy rằng miệng ông nội Hoắc thì nói mình ghét bỏ đứa con này nhưng ông ấy thật sự là hết sức che chở cho đứa con trai này, bố Hoắc không nghĩ đến việc tiếp quản công ty thì ông nội Hoắc cũng không muốn ép buộc ông ấy.
Dù sao đó cũng là đứa con do người phụ nữ ông nội Hoắc yêu nhất sinh ra nên ông nội Hoắc muốn ông ấy có thể sống cuộc sống mà mình yêu thích.
Bạch Hoài An nhìn nhìn rồi đột nhiên càng cảm thấy có lòng tin đối với Hoắc Tùng Quân.
Có ông nội và người bố si tình như thế thì sau này anh nhất định sẽ trở thành người chồng và người bố tốt.
Đang nghĩ ngợi thì mẹ Hoắc lại lật cuốn album ảnh, trong đó hầu như đều là những tấm hình chụp chung của ông nội và bà nội Hoắc.
Phía sau còn xuất hiện hình bố Hoắc khi còn nhỏ, có thể nhìn ra được ông nội Hoắc thật sự rất thích đứa con trai này.
Mẹ Hoắc âm thanh lật cuốn album ảnh và chỉ giới thiệu một ít người và khung cảnh quan trọng, trong ánh mắt bà ấy để lộ ra vẻ dịu dàng.
Bạch Hoài An nằm bệt trên bàn và yêu tĩnh nhìn những tấm hình này, mỗi một tấm ảnh dường như cô đều phảng phất có thể nhìn thấy cảnh tượng ngay lúc đó, phía sau mỗi tấm hình đều có một câu chuyện và một tình cảm khác nhau.
Cho đến khi lật đến một trang, trên đó xuất hiện khuôn trưởng thành của bố Hoắc, người đứng bên cạnh ông ấy chính là mẹ Hoắc.
Quả nhiên rất giống với sự tưởng tượng của Bạch Hoài An, mẹ Hoắc lúc trẻ là một người đẹp có nhan sắc hết sức kiều diễm, bà ấy nhìn ống kính cười thoải mái và tùy ý, dù cách cái màn hình cũng có thể cảm nhận được vẻ phóng khoáng kia.
Mẹ Hoắc ngượng ngùng giới thiệu: “Đây là bác, có phải rất khác với hiện tại không”
Bà ấy ngượng ngùng nói: “Kỳ thật bác cũng không phải là con người khắc nghiệt như thế, chỉ là bị người ta che mắt, khi bác biết chân tướng bác sẽ đối xử với con rất tốt, rất tốt.”
Bạch Hoài An nở nụ cười gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ bác rất tốt”
Mẹ Hoắc nhìn vẻ xinh xắn đáng yêu của cô mà không nhịn nổi véo lên khuôn mặt trắng nõn của cô và dịu dàng nói: “Bác chỉ có một đứa con trai là Tùng Quân thôi, sau này bác sẽ xem con là con gái của mình, thật đấy, bác xin thề”
Bà ấy vừa nói vừa bất giác giơ ngón tay lên và nghiêm túc nói.
Cái bộ dạng này trông rất giống với Hoắc Tùng Quân, lúc ấy khi Bạch Hoài An bắt gặp Hoắc Tùng Quân lén lén gọi điện thoại cho Châu Hữu Thiên thì người này cũng giơ ngón tay lên thề thốt như thế.
“Con tin tưởng bác”
Bạch Hoài An vừa nói xong thì hai người bèn nhìn nhau cười.
Mẹ Hoắc lại tiếp tục lật cuốn album, lật một lúc thì mắt Bạch Hoài An đột nhiên sáng rỡ lên: “Bác gái ơi, dừng lại, cái này, cái này!”