Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 229: Mâu thuẫn giữa bố và con gái




Sở Hân vừa bước ra khỏi nhà hàng đã nhìn thấy bóng dáng của An Bích Hà, cho nên cô ta cố ý gọi to tên An Vu Khang, gợi ra chuyện để nói với ông ta và thu hút sự chú ý của An Bích Hà.

Quả nhiên An Bích Hà mắc câu thật, cô ta còn điên cuồng hơn những gì Sở Hân tưởng tượng rất nhiều, cô ta đánh người một cách rất dã man, tàn bạo.

Sở Hân hết sức chịu đựng sự đau đớn trên người, cô ta vừa chịu đựng sự đánh đập tàn bạo của An Bích Hà, vừa đẩy An Vu Khang ra: “Anh đi đi, để cho em yên, đừng để em nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa”

Bởi vì tiếng động quá lớn, An Bích Hà đã thu hút rất nhiều người đến đây.

Sở Hân vừa lấy tay che đầu, vừa rưng rưng nước mắt nhìn An Bích Hà, miệng cô ta không ngừng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi. Là tôi dụ dỗ anh ấy. Tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến anh ấy cả. Bố của cô vẫn rất yêu gia đình của cô, vãi con gái của anh ấy.

Lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của … Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi

Sở Hân có một dáng vẻ yếu đuối, mong manh, gương mặt xinh đẹp, dịu dàng, dáng vẻ thận trọng và đáng thương này khiến cho không ít người ở hiện trường đồng tình, ủng hộ cô ta, đặc biệt là An Vu Khang.

Bản thân ông ta cũng cực kỳ thích Sở Hân, cảm thấy điểm gì của cô ta cũng rất hợp ý mình. Ngay từ ban đầu khi An Bích Hà giơ tay lên đánh, ông ta vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy day dứt. . Truyện Truyện Teen

Thành ra, Sở Hân bị đánh như vậy mà cô †a vẫn một mực bảo vệ cho An Vụ Khang, cán cân trong lòng ông ta lập tức dao động, nghiêng về phía Sở Hân, ông ta lao tới nằm lấy cổ tay An Bích Hà, ánh mắt ông ta hiện lên sự tức giận vô đối: “Con xong chưa, dừng tay lại cho bối”

An Bích Hà bị ông ta giữ tay lại, đầu tóc cô rối bù, khuôn mặt đỏ bừng bừng, trông cô ta bây giờ chẳng khác nào một bà điên, cô ta nhìn An Vu Khang một cách hoài nghỉ: “Bố, bố bênh vực, bảo vệ cho cô ta đấy à, bố có biết bây giờ bố đang làm gì không vậy?”

“Vậy con có biết con đang làm gì hay không? Con xem thử xem con làm như vậy là giống kiểu gì, dám ngồi lên đầu bố của con dạy đời người khác sao.’ An Dật Thanh nói với một giọng nói vô cùng tức giận: ‘Con đừng gây chuyện nữa, nơi này rất gần An thị, có không ít người quen biết chúng ta, vì vậy tốt nhất con đừng làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nữa”

“Bố cũng biết xấu hổ cơ à?” An Bích Hà cười khẩy, nhìn An Vu Khang với ánh mắt tràn trề thất vọng: “Bố có biết công ty chúng ta sắp phá sản rồi hay không? Bố có biết nhà họ Ngô đã tuyên bố không liên quan gì đến chúng ta nữa rồi hay không? Bọn họ không muốn trở thành người chống lưng cho An thị nữa, Hoắc Tùng Quân muốn đối phó với An thị của chúng ta, bố có biết gia đình chúng ta sắp không được sống yên ổn nữa rồi hay không. “

An Vu Khang nghe vậy liền sững sờ, đần cả người, vì trốn tránh An Bích Hà và mẹ của cô ta mà ông ta đã tắt điện thoại di động từ rất lâu, hầu như tất cả mọi người đều không liên lạc được với ông ta, ông ta cũng không hề hay biết rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra những chuyện gì An Bích Hà nhìn bộ dạng ngỡ ngàng của An Vu Khang, ánh mắt cô ta càng thêm phần mỉa mai: “Bây giờ, bố một lòng một dạ yêu thương con hồ ly tỉnh này. Bố quên mất con, mẹ con, gia đình chúng ta và cả công ty nữa An Vu Khang, bố thật sự tốt quá rồi mà!”

Cảm giác áy náy, tội lỗi trong lòng An Vu Khang bị ánh mắt và tất cả những lời nói nhỏ nhẹ của An Bích Hà làm hao mòn rồi xóa sạch mất, ông ta cũng biết hiện tại là thời khắc mấu chốt, ông ta không thể nổi giận với An Bích Hà ở đây được.

Ông ta hít sâu một hơi, quay đầu sang nhìn Sở Hân đáng thương, dáng người mảnh mai cúi đầu, ông ta nhẹ giọng nói: “Em về nhà trước đi, chờ anh xử lý xong công chuyện, rồi buổi tối anh sẽ sang chỗ em”

Sở Hân ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn ông ta một cái.

Trong mắt Sở Hân ngập ngụa nước mắt, cô ta lung lay như sắp ngã, khuôn mặt cô ta bị An Bích Hà đánh đến nỗi có cả vết bầm tím, trông bộ dạng của cô ta không chỉ nhếch nhác, thảm hại mà còn làm cho người ta cảm thấy đau lòng, tiếc thương thay.

Sở Hân cũng không gây chuyện, cực kỳ hiểu những gì An Vụ Khang vừa mới nói, cô ta nhẹ gật đầu. Trước khi rời đi, Sở Hân còn liếc nhìn An Bích Hà với vẻ sợ hãi, sau đó cô ta lại nhìn An Vu Khang với vẻ tràn đầy lo lắng.

An Vu Khang hiểu ý cô ta, Sở Hân sợ vì chuyện này mà An Bích Hà vô tình làm tổn thương ông ta. Trong lòng ông ta hẳn là rất cảm động, An Vu Khang cực ký dễ chịu, an ủi cô ta: “Không sao, con bé không dám làm gì anh, dù sao anh cũng là bố của nó mà.”

Lúc này, Sở Hân mới thở phào nhẹ nhõm một cái rồi rời đi.

An Bích Hà xem màn biểu diễn của người phụ nữ này mà trong lòng nổi trận lôi đình, vô cùng tức giận. Làm thế nào mà người phụ nữ này có thể diễn xuất tốt hơn cả cô ta đã từng làm trước đây vậy.

Mặc dù Sở Hân diễn rất tự nhiên, nhưng An Bích Hà cũng là một người con gái, mà trước đây cô †a cũng đã từng là loại tiểu tam như Sở Hân bây giờ, tại sao An Bích Hà lại không nhìn ra Sở Hân đây là đang làm trò cơ chứ, cũng chỉ là để lấy được sự thông cảm của An Vu Khang mà thôi.

Thế nhưng An Vu Khang lại chìm đắm trong đó cái sự giả tạo đó, không thể nhìn được bộ mặt thật của cô ta một tí nào, cho dù trong thâm tâm, An Bích Hà thấy rõ được mọi thứ, muốn nhắc nhở để ông ta nhìn rõ được bộ mặt thật của người phụ nữ này, nhưng nói không chừng An Vu Khánh sẽ nghĩ An Bích Hà oán hận Sở Hân, cố ý gây chuyện chửi bởi trước mặt ông ta.

An Bích Hà tức giận đến nỗi khuôn mặt càng ngày càng đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Hân, trong mắt cô ta tràn đầy sự căm thù, oán hận.

An Vu Khang đang định nói chuyện với An Bích Hà, lại nhìn thấy ánh mắt này của con gái mình, ông ta nhíu mày, bỗng chốc rùng mình.

Con gái của ông ta từ nhỏ đều được cưng chiều đến nỗi làm hư con bé, lòng dạ đặc biệt độc ác, so với ngày xưa, ánh mắt bây giờ của An Bích Hà càng thêm đáng sợ, như thể sắp ăn thịt người ta đến nơi.

“An Bích Hà, mau về công ty với bố” An Vu Khang không muốn ở đây lâu để bị người ta chê cười thêm nữa, ông ta kéo tay An Bích Hà rồi quay người đi về phía công ty.

Bây giờ, ông ta hoàn toàn không hiểu rõ tình huống hiện tại của công ty là như thế nào, ngay lập tức hỏi An Bích Hà về tình hình cụ thể. Sau khi nghe những gì cô ta nói, An Vu Khang mới nhận ra răng mọi chuyện khó khăn, hóc búa hơn những gì ông ta nghĩ rất nhiều.

“Tại sao nhà họ Ngô có thể trở mặt lật lọng như vậy được? Bọn họ đổi ý như vậy không sợ bị tổn hại danh tiếng hay sao, đối với người làm ăn mà nói, mất đi lòng tin của mọi người thì chẳng khác nào một nhát dao chí mạng cả.”

An Vu Khang vừa sốt ruột vừa tức giận, ông ta mở điện thoại và đang xem blog chính thức của nhà họ Ngô. Ngay khi tải lại nó một lần, ông ta thấy blog chính thức của bọn họ vừa đăng tải một tin mới Đó là một đoạn video với tiêu đề là một lời xin lỗi đến Hoắc Tùng Quân của Hoắc Kỳ.

Ông ta hơi sững sờ một chút, lập tức bấm vào video để xem, thấy Ngô Thành Nam hạ thấp giọng xuống, cúi đầu xin lỗi Hoắc Tùng Quân.

Đoạn video rất ngắn, chỉ vỏn vẹn vài phút, xem xong, ông ta quay đầu nhìn An Bích Hà, hỏi: “Bố biết trong khoảng thời gian gần đây, con với Ngô Thành Nam có mối quan hệ rất thân thiết. Tại sao cậu ta lại xin lỗi Hoắc Tùng Quân như vậy? Nguyên nhân thực sự là gì, con nói rõ cho bố biết xem nào.”

Ông ta vừa dứt lời, hai hàng lông mày của An Bích Hà liền dựng ngược lên, cô ta trở nên sốt sắng.

An Bích Hà cố tình che giấu chuyện cô ta và Ngô Thành Nam tập kích đánh úp Hoắc.

Tùng Quân và Bạch Hoài An, đùng một cái nhà họ Ngô lật lọng như vậy, không ngờ đoạn video này lại khiến cho An Vụ Khang nảy sinh nghỉ ngờ.

An Vu Khang chỉ có một đứa con gái, ông ta nuôi dạy nó từ khi còn bé xíu đến lúc trưởng thành, ông ta lại chả hiểu rõ tính nết của An Bích Hà quá. Chỉ cần nhìn ánh mắt hốt hoảng, đảo qua đảo lại của An Bích Hà là ông ta đã biết cô ta đang nung nấu một ý định quái quỷ nào đó.

Ông ta vừa mới hỏi một câu về Ngô Thành Nam mà An Bích Hà đã hoảng sợ như vậy, thì chắc chăn, chuyện này cũng có liên quan ít nhiều đến An Bích Hà.

“Con nói rõ cho bố xem, Ngô Thành Nam đã đắc tội gì với Hoắc Tùng Quân, có phải con cũng có liên quan không?” Giọng An Vu Khang hơi to tiếng hơn một chút.

Dưới cái uy của bố mình, cuối cùng An Bích Hà cũng kể ra câu chuyện Vừa kể hết đầu đuôi câu chuyện, An Vu Khang bỗng tát cho cô ta một cái tát, ông ta tức giận đến mức thở dốc, trừng mắt nhìn An Bích Hà: “Con bị làm sao vậy, con đã biết rõ là Hoắc Tùng Quân muốn ra tay với chúng ta Khó khăn lảm công ty mới ổn định được một chút. Bây giờ, điều quan trọng nhất là phải biết điều, lặng lẽ làm ăn phát triển, nhưng con thì hay rồi. Kéo theo cả Ngô Thành Nam động vào Hoắc Tùng Quân. Con thấy số mình dài lắm, không chết sớm được đâu đúng không hả?”

Lúc này, An Vu Khang đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu An Bích Hà.

An Bích Hà cúi đầu, lấy tay che má, nhìn An Vụ Khang chăm chẵm, cô ta không cam lòng mà ên tiếng: “Con làm sao chứ? Con chỉ nghĩ đơn giản là An thị có thù hận Hoắc Tùng Quân. Chỉ cần xử lý anh ta là chúng ta không cần phải cả ngày lo lắng, đề phòng như vậy nữa. Ngô Thành Nam tự tin có thể đối phó được với anh ta, suýt chút nữa con đã thành công rồi… chỉ một chút nữa thôi.”

Nếu như ngày hôm qua, khi cô ta đi vào hang tìm người, chỉ cần đi về phía trước thêm một chút nữa, dù chỉ một chút nữa thôi, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An sẽ không thể sống sót đi ra ngoài.

Thế nhưng cô ta cứ bỏ lỡ cơ hội hết lần này đến lần khác như vậy, một khi đã bỏ lỡ, sẽ kéo theo hàng loạt chuyện phía sau, mở đường cho Hoäắc Kỳ trả thù Nước mắt An Bích Hà trào ra, cô ta nhìn An Vụ Khang chăm chãm, một cách đầy bất mãn: “Con cũng chỉ cố gẳng vì công ty thôi.

Con đã phải cầu xin nhà họ Ngô giúp đỡ, con vì An thị mà chạy đôn chạy đáo. Con đã phải cố gắng rất nhiều để thay đổi. Con đã cố gắng nhiều như vậy còn trong lúc đó bố đã làm gì?”

Cô ta cười khẩy, giọng nói lạnh lùng: “Bố chỉ biết ở bên cạnh người phụ nữ kia, ngay cả gia đình và công ty bố cũng chẳng thèm đi đến. Người phụ nữ đó tốt đẹp thế nào để bố phải vứt bỏ lại mọi thứ mà đi theo cô ta vậy?”

An Vu Khang xấu hổ quá hóa giận, ông ta lại giơ tay lên, định đánh An Bích Hà lần nữa.

Thấy An Vụ Khang lại muốn đánh mình, An Bích Hà thẳng thần đưa mặt tới: ‘Bố đánh con, bố đánh con đi, bố dám thì đánh chết con đi, tôi sẽ không phải trơ mắt nhìn An thị phá sản mà không thể làm gì được nữa”

An Vu Khang tức giận đến nỗi sắc mặt tím tái lại, rất lâu sau ông ta mới hạ tay xuống, cuối cùng ông ta buông thống tay, hoàn toàn suy sụp tinh thần.

“Vê công ty, trước tiên xem Hoắc Kỳ bên kia có động thái như thế nào đã! Nếu như bọn họ thực sự không đợi chúng ta hành động trước thì hôm nay sẽ không dễ dàng gì đâu”