Bạch Hoài An còn chưa kịp phản ứng đã bị mẹ Hoắc kéo vào phòng, vẻ mặt cô đầy ngơ ngác nhìn lấy mẹ Hoắc và được bà ấy thân thiết nắm lấy tay.
Phản ứng đầu tiên khi bước vào phòng bố Hoắc mẹ Hoắc chính là nơi này thật rộng lớn.
Cách trang trí căn phòng vô cùng quý phái, sang trọng, đồ đạc được bày trí một cách tỉnh tế, nội thất trang nhã, phong cách thiết kế hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài nhà họ Hoắc, nơi này lại mang một cảm giác tươi trẻ, hoàn toàn khác biệt so với ấn tượng của mẹ Hoắc cho người khác.
“Qua đây” Mẹ Hoắc đứng cạnh bàn trang điểm và vẫy tay với cô.
Bạch Hoài An nhận ra logo của chiếc hộp được đóng gói một cách tinh tế trên bàn trang điểm, đó là nhãn hiệu trang sức vô cùng đắt đỏ.
Khi bố vẫn còn sống, điều kiện hoàn cảnh gia đình khá giả, lúc cô sinh nhật, ông ấy cũng từng tặng cô một món trang sức cùng thương hiệu, chỉ một chiếc vòng dây chuyền nho nhỏ cũng phải vài chục triệu đồng.
Còn chiếc hộp bên cạnh mẹ Hoắc lớn như thế, bên trong chứa đầy đồ, cả chiếc hộp đều sáng lấp lánh.
Bạch Hoài An đi đến bên cạnh mẹ Hoắc thì thấy bà ấy như đang dâng châu báu đến trước mặt mình, bà ấy mở chiếc hộp đó ra và lấy từng món đồ trong đó ra cho cô xem.
“Bác gái thích nhất thương hiệu trang sức này, đây đều là những mẫu mới của các nhà thiết kế đỉnh nhất, con xem có đẹp không?”
Mẹ Hoắc lấy một chiếc ra và đặt trước người Bạch Hoài An so sánh.
Đây là một bộ trang sức hoàn chỉnh, là do bà ấy quẹt thẻ của bố Hoắc mua được từ nhà họ Ngô vào sáng nay.
Vốn dĩ bà ấy định sưu tầm cho bản thân, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Hoài An liền nghĩ đến chuyện tặng cho cô để hoà hoãn mối quan hệ của hai người Màu sắc của bộ trang sức này tương đối sáng sủa, mẫu mã cũng thích hợp với những người trẻ tuổi, Bạch Hoài An có làn da trắng muốt, lại có thân hình vô cùng đẹp, sau khi đeo bộ trang sức này lên người chắc chắn có thể phát huy hết giá trị và vẻ đẹp của bộ trang Sức.
Mẹ Hoắc càng nhìn càng thấy thích, Bạch Hoài An tươi cười mặc cho bà ấy so sánh, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cho đến khi mẹ Hoắc đem nguyên bộ trang sức đẩy đến trước mặt cô, Bạch Hoài An mới ngây ngốc.
“Bác gái đây là?”
Mẹ Hoắc cười tủm tỉm nhìn cô: “Bác gái cảm thấy bộ trang sức vô cùng hợp với con, bác gái tặng cho con làm quà gặp mặt.”
Bạch Hoài An lập tức xua tay từ chối: “Không được không được, bộ trang sức quá quý giá, con…
“Đừng từ chối nữa, con cứ nhận lấy đi” Mẹ Hoắc nắm lấy tay cô và không cho cô từ chối: “Quà tặng của người lớn không được từ chối”
Dứt lời, bà liền giải thích: “Món đồ này tuy là trông khá bắt mắt nhưng thật ra không đáng bao nhiêu tiền, nếu như con không thích, bác gái vẫn còn có rất nhiều món trang sức khác”
Bà ấy vừa nói xong liền lấy ra chiếc chìa khoá từ trong hộc tủ và chuẩn bị đi đến bên két sắt.
Những món trang sức được mẹ Hoắc cho vào két sắt chắc chắn đều vô cùng quý giá.
Bạch Hoài An tiền nhanh chóng từ chối và ôm lấy chiếc hộp ấy rồi nói: “Bác gái, không cần đâu, cơm rất thích món này”
Lúc này, mẹ Hoắc mới chịu từ bỏ và nắm lấy tay Bạch Hoài An, nhìn cô với đôi mắt sáng ong anh: “Trước khi hai đứa đính hôn, bác gái sẽ bảo Tùng Quân tìm cho con một bộ mới, con cứ nhận lấy bộ này trước, com xinh xắn như thế thì càng phải đeo trên người những món đồ đẹp hơn,
mợ chủ tương lai của nhà họ Hoắc chúng ta không thể mất mặt được”
Bạch Hoài An nghe những lời nói này của mẹ Hoắc, ánh mắt tiền trở nên nhu hòa.
Cô cảm thấy mẹ Hoắc thật sự là một người vô cùng cực đoan, Hoắc Tùng Quân hoàn toàn di truyền tính cách này của bà ấy, yêu ai yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chỉ họ hàng.
Hoắc Tùng Quân vừa lý trí hơn vừa có khả năng nhìn rõ bản chất một người hơn, còn mẹ Hoắc lại hoàn toàn dựa vào ấn tượng chủ quan.
Trước kia bà ấy yêu thích An Bích Hà và ghét Bạch Hoài An, nhìn An Bích Hà thế nào cũng thấy đáng yêu, còn Bạch Hoài An trông thế nào cũng thấy đáng ghét.
Còn bây giờ thì lại hoàn toàn tương phản, mẹ Hoắc có ấn tượng tốt với Bạch Hoài An, càng nhìn càng thấy thuận mắt, dù nói hay làm gì hoặc bất cứ hành động nào, bà ấy đều đối xử với Bạch Hoài An chẳng khác nào con gái ruột thịt của mình.
Khi mẹ Hoắc nắm tay Bạch Hoài An cùng nhau đi ra ngoài phòng khách, ánh nhìn của ba người đàn ông nhà họ Hoắc đồng loạt hướng về hai cánh tay đang quấn lấy nhau của hai người, bộ dạng thân thiết khiến bọn họ đều im lặng ngay tức khắc.
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân cũng hơi ngạc nhiên, anh nhìn lấy Bạch Hoài An một hồi vẫn không nói được câu nào.
‘Vừa nấy, bọn họ vẫn còn đang lo lắng Bạch Hoài An và mẹ sẽ xảy ra xung đột, có chuyện không vui giữa hai người, kết quả cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại, bây giờ mẹ Hoắc đối với Bạch Hoài An còn thân thiết hơn cả anh Trong lòng ba người đàn ông nhà họ Hoắc đồng loạt cảm thán.
Phụ nữ thật sự là động vật khó hiểu nhất trên cõi đời này.
“Mọi người cũng đã đợi lâu, chắc có lẽ đều đói bụng rồi, bác gái bảo người chuẩn bị cơm canh, Hoài An, con thích ăn món gì?” Mẹ Hoắc nhìn Bạch Hoài An và hỏi.
Bạch Hoài An vừa định chuẩn bị nói rằng bản thân không kén ăn, món gì cũng được thì Hoắc Tùng Quân đã nhanh chân hơn một bước mà đáp.
“Cô ấy thích món ngọt, món cay, không thích hành và tỏi, món chính chuẩn bị cho cô ấy một phần cháo cá”
Bạch Hoài An vẫn luôn lấy làm tiếc món cháo cá sáng nay, cô chưa húp được nhiều nên cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, Hoắc Tùng Quân vẫn luôn ghi nhớ ánh mắt u oán ấy liền đặc biệt dặn dò.
Bạch Hoài An tươi cười nhìn anh một cách thân mật, Hoắc Tùng Quân cũng tiếp nhận ánh mắt đó và cúi đầu mỉm cười Ông cụ Hoắc biết rõ Hoắc Tùng Quân đối với Bạch Hoài An như thế nào nên cũng chẳng kinh ngạc, thăng nhóc này cố tình đi học nấu ăn vì con gái nhà người ta, biết được khẩu vị thì có gì kỳ lạ.
Bố Hoắc và mẹ Hoắc lại có chút ngạc nhiên, con trai trong mắt bọn họ luôn là một người lạnh lùng, kiêu ngạo, có lẽ anh còn chẳng biết rõ người trong nhà thích ăn món gì, nhưng lại có thể ghi nhớ khẩu vị của Bạch Hoài An một cách rõ ràng và tường tận như thế.
Hai người vừa quay đầu lại thì nhìn thấy màn tương tác giữa Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân, hai người cùng nhau nở một nụ cười mang vui vẻ yên tâm trong bất đắc dĩ.
Một Hoắc Tùng Quân như thế này mới khiến bọn họ có một cảm giác sống động.
Hoắc Tùng Quân lúc trước vẫn ưu tú đấy, nhưng trên người vẫn luôn thiếu chút mùi vị của một con người, vì thế trông anh vô cùng tẻ nhạt, lạnh lùng.
Bên nhà họ Hoắc đang vui vẻ, hòa đồng bao nhiêu thì tâm trạng của An Bích Hà lại u ám bấy nhiêu.
Cô ta vừa lái xe, trong đầu vừa vô cùng hỗn loạn, lúc là những lời nói châm chọc của ông cụ Ngộ, lúc là sự bất lực và thất vọng của Ngô Thành Nam, lúc lại là mối nguy của nhà họ An, cô ta không thể nào bình tâm mà lái xe.
Cô ta khó khăn lắm mới đến được công ty nhưng lại đứng ở dưới lầu, chẳng dám đi lên Giờ đây, không một ai dám giúp đỡ bọn họ, nhà họ Ngô lại không đứng về phe bọn họ, toà nhà tập đoàn An thị này sớm muộn cũng sẽ thuộc về người khác, không còn thuộc về nhà họ An nữa.
An Bích Hà càng suy nghĩ, cô ta càng nắm chặt nắm đấm, sự buồn chán đột nhiên dâng lên trong lòng cô ta.
Cô ta không đi lên lầu, thay vào đó lại rẽ vào một góc và chuẩn bị đi dạo xung quanh một vòng để suy nghĩ đối sách giúp tập đoàn An thị chết đi sống lại, có thể khiến Hoắc thị không tiếp tục chống đối An thị, tha cho bản thân cô và nhà họ An.
An Bích Hà đi trên phố một cách không mục đích, dường như có một bóng đen đang bao trùm lấy cô ta, toàn thân mang theo sự xui xẻo khiến người khác chẳng dám tới gần.
Cô ta cũng chẳng biết bản thân đã đi đến đâu, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.
“Khang, tiệm này có phải rất ngon không, em không nói sai chứ!”
Lời nói người đó vừa dứt liền truyền tới một giọng nói mà An Bích Hà không thể quen thuộc hơn: “Đúng thế, ngon tuyệt, đặc biệt là món xà lách cá ngừ ấy, nước sốt chua ngọt vừa miệng, độ đàn hồi của thịt cá cũng vô cùng tinh tế, phối hợp với nước sốt, không hề ngán tí nào..”
An Bích Hà liền đột ngột ngẩng cao đầu, nhìn sang hướng giọng nói ấy thì bắt gặp An ‘Vu Khang đang nắm lấy tay của một người phụ nữ đi ra từ nhà hàng, Quan hệ của hai người vô cùng thân mật, người phụ nữ đó tựa vào bên cạnh ông ta, cô †a có làn da trắng ngần, gương mặt tinh xảo, cách ăn mặc đều toát lên vẻ dịu dàng, nữ tính.
Lúc này, cô ta đang ngẩng đầu và nhìn lấy An Vụ Khang với đôi mắt mến mộ, sùng bái An Vu Khang cũng rất tận hưởng ánh mắt đó, sắc mặt hồng hào mà cúi đầu trò chuyện với người phụ nữ kia, dáng vẻ ấy nhãn nại và ôn hoà hơn gấp trăm lần đối với mẹ con An Bích Hà.
An Bích Hà nắm chặt lấy túi xách, ánh mắt đỏ ngầu nhìn lấy hai người kia.
Bố đã ngoại tình, ông ta lại có một người phụ nữ khác: An Bích Hà vẫn luôn biết rõ tình cảm của bố mẹ không được tốt lãm, đôi lúc bố phải xã giao ở bên ngoài, cũng khó tránh khỏi việc có một người phụ nữ khác, nhưng cô ta thật sự không ngờ được An Vu Khang lại cưng chiều người phụ nữ kia đến thế Hôm nay nói chuyện điện thoại với mẹ, cô ta mới biết chuyện bố đã không về nhà mấy ngày liền, nhìn bộ dạng thân mật đó của ông †a và người phụ nữ kia, chắc chắn mấy ngày này hai người họ ở bên cạnh nhau.
Hôm nay, công ty xảy ra chuyện lớn như thế, cô ta gấp gáp tìm kiếm An Vu Khang khắp.
nơi và chạy đến nhà họ Ngô tìm kiếm sự giúp đỡ, lại bị sỉ vả một phen rồi đuổi ra ngoài.
Cô ta cố gắng hết sức vì công ty nhưng An Vu Khang lại ở thời khắc quan trọng này mà đi hẹn hò với người tình. Từ đầu đến cuối không hề có một chút cảm giác rủi ro.
An Bích Hà càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp cầm túi xách xông lên trước mặt hai người, cô ta chẳng nói lấy một lời mà cầm lấy túi xách đánh lên người Sở Hân.
“Con đàn bà đê tiện, hồ ly tinh, phá hoại hôn nhân của người khác. Cô có biết người đàn ông bên cạnh mình đã có vợ con rồi không, con đàn bà đê tiện.
Vẻ mặt cô ta vô cùng điên cuồng, ánh mắt cô ta nhìn Sở Hân tràn ngập thù hận, đối với An Vụ Khang cũng có oán giận nhưng vì ông ta là bố của bản thân, lại là chủ nhân của An thị, cô ta mới không ra tay, vì thế chỉ có thể mang gấp đôi oán giận trút hết lên người của Sở Hân.