Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 215: Bị sốt rồi




Bạch Hoài An lo lắng rằng vết thương của Hoắc Tùng Quần xử lý không kịp thời sẽ rất dễ bị nhiễm trùng và bị sốt cao.

Bác sĩ cũng lo lắng như vậy nên mới yêu cầu bọn họ phải nằm viện để quan sát thêm.

Chính vì sợ như vậy nên Bạch Hoài An không dám ngủ, cho dù cô đang rất buồn ngủ, mí mắt sắp díp lại cả rồi nhưng vẫn cố thức, cho dù có ngủ cũng ngủ không sâu, vẫn luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh.

Vào lúc nửa đêm, Bạch Hoài An nghe thấy tiếng hít thở của người ở giường bên cạnh càng ngày càng nặng nề, cô uể oải từ từ mở mắt. Ở dưới ánh đèn hiu hắt, cô nhìn thấy Hoắc Tùng Quân cuộn cả người vào trong chăn, sắc mặt ửng hồng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Cả khuôn mặt đều bị bao phủ bởi màu ửng hồng, nhưng đôi môi lại trắng bệch, nhợt nhàn, nhìn thoáng qua có sự tương phản vô cùng lớn.

Bạch Hoài An lật đật trượt xuống giường bệnh, cơn buồn ngủ cũng biến mất hoàn toàn, bàn chân trần tiến lên, cô lấy tay sờ vào trán của Hoắc Tùng Quân, quả nhiên những gì mà cô lo sợ đều đã trở thành sự thật.

Hoắc Tùng Quân bị sốt rồi!

Cô vội vàng gọi người đến rồi dùng khăn ướt lau mặt cho anh trong lúc chờ bác sĩ và y tá tới.

Hoắc Tùng Quân mở mắt đầy mê man, bởi vì anh đang lên cơn sốt nên anh cảm nhận được nhiệt độ của mí mắt, vừa định mở miệng để nói gì đó thì phát hiện nói không ra tiếng: “Hoài An?”

“Xuyt, anh đừng nói gì nữa, anh bị sốt rồi” Bạch Hoài An dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, bác sĩ sắp tới đây rồi, anh không phải sao”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy bàn tay lo lớn của Hoắc Tùng Quân, bởi vì anh đang lên cơn sốt cao nên nhiệt độ thân hình cường tráng mọi khi cũng tăng lên rất nhiều, chỉ thông qua một cái nắm tay bình thường thôi nhưng cô cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng đến phỏng tay từ bàn tay anh..

Toàn thân Hoắc Tùng Quân bủn rủn, bàn tay không có một chút lực nào, anh cảm nhận được rằng Bạch Hoài An đang nắm lấy tay anh, anh muốn nói chuyện với cô, nói cô không cần phải lo lắng cho mình, nhưng cổ họng khó chịu, tiếng nói phát ra không thành tiếng.

Chỉ một lúc sau bác sĩ đã tới, đo nhiệt độ cơ thể và làm một loạt kiểm tra cho Hoắc Tùng Quân, xong xuôi mới quay sang nói với Bạch Hoài An: “Đúng như dự đoán, do vết thương bị nhiễm trùng nên đã lên cơn sốt, chúng tôi đã cho bệnh nhân dùng thuốc kháng sinh, khi nào các triệu chứng viêm giảm thì nhiệt độ cơ thể cũng sẽ giảm xuống như bình thường. Thể chất bệnh nhân khá tốt cho nên chắc sẽ khỏi nhanh hơn người bình thường

Bạch Hoài An nghe xong, quay đầu lại nhìn lướt qua Hoắc Tùng Quân, thấy khuôn mặt anh vẫn ửng hồng, dáng vẻ vẫn yếu ớt, không có sức sống khiến cho trong lòng cô vẫn lo lắng không thôi.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh.

Bình thường Hoắc Tùng Quân đều biểu hiện dáng vẻ mạnh mẽ, cho dù trời có sập xuống ngay trước mặt anh thì anh cũng không có biểu cảm gì cả. Lần trước khi ở trong rừng anh bị thương nặng như vậy mà vẫn bình tĩnh cười nói với cô, vậy mà bây giờ…

Bây giờ cơ thể to lớn co ro lại vì lạnh, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi nhợt nhạt, nhìn có vẻ gầy hơn bình thường rất nhiều, khiến cho trái tim Bạch Hoài An đau đớn giống như bị ai bóp chặt.

Cô nghe bác sĩ căn dặn những điều cần phải chú ý xong thì xách chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh giường của Hoắc Tùng Quân, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay anh không rời.

Đêm nay cô không thể đi ngủ được, cô nhất định phải trông cho tới khi anh hạ sốt mới thôi.

Đúng như những gì mà bác sĩ nói, cũng nhờ bình thường Hoắc Tùng Quần chú ý đến việc rèn luyện thân thể vì vậy nên sức đề kháng tốt, thể chất cũng tốt hơn người bình thường nên sau khi dùng thuốc thì rất nhanh đã khôi phục lại nhiệt độ cơ thể như bình thường.

Bạch Hoài An thấy nhiệt độ cơ thể anh không tăng lên nữa, khuôn mặt cũng đã bớt ửng hồng rồi, tâm tình cô mới được thả lỏng, khẽ thở dài một hơi.

Tâm tình căng thẳng vừa được thả lỏng thì cũng là lúc sự mệt mỏi lên ngôi, Bạch Hoài An cảm thấy cơ thể cô sắp không thể chịu được nữa mới nằm sấp xuống bên giường của Hoắc Tùng Quân, chậm rãi mang theo sự mệt mỏi đi vào trong giấc ngủ.

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời từ từ mọc lên, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.

Hoắc Tùng Quân chầm chậm mở mắt, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, mặc dù tối hôm qua ngủ không nhiều nhưng sáng nay tinh thần khá tươi tỉnh.

Anh thử cử động tay nhưng phát hiện rằng không thể nhúc nhích được, nhìn sang thì thấy bàn tay của mình đang bị người nào đó nắm chặt.

Từng ngón tay trắng nõn, thon dài của Bạch Hoài An siết lấy từng ngón tay của Hoắc Tùng Quân, cả người cô dựa vào giường bệnh, ngủ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Khuôn mặt cô nghiêng về hướng của anh, nhờ vậy anh có thể thấy được đường nét duyên dáng của gò má, lông mi cong vút, khi cô nhắm mắt, hàng lông mi dài rủ xuống mờ mờ, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng nhuận, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người cô khiến cho làn da trắng nõn như óng ánh, trong suốt.

Toàn thân cô như đang phát sáng.

Hoắc Tùng Quân có chút sửng sốt, ánh mắt dịu dàng không thể tin nổi nhìn khung cảnh trước mắt mãi cho đến khi biết được Triệu Khôi Vĩ xách đồ tới, đẩy cửa phòng bệnh ra thì ánh mắt của anh mới nhìn đi chỗ khác.

Triệu Khối Vĩ thấy Hoắc Tùng Quân đã tỉnh lại, hứng khởi muốn chào một tiếng, vừa mới nói được một chữ thì… Hoắc Tùng Quân làm động tác ra hiệu cho anh ấy im lặng, chỉ chỉ vào Bạch Hoài An.

Lúc này Triệu Khôi Vĩ mới để ý thấy Bạch Hoài An đang nằm dựa vào giường bệnh ngủ, anh ấy có chút ngạc nhiên rồi bỏ đồ vật trong tay xuống, làm theo lời của Hoắc Tùng Quân, giúp anh gỡ tay của mình ra khỏi tay của cô.

“Tại sao cô Bạch lại ngủ ở đây?” Triệu Khôi Vĩ nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Tùng Quân cẩn thận bể cô về giường bên cạnh, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới quay lại nhỏ giọng trả lời anh ấy: “Nửa đêm tôi lên cơn sốt cao nên cô ấy ở bên cạnh chăm sóc cho tôi”

Trong lúc Hoắc Tùng Quân nói chuyện, ánh mắt anh vẫn dính lên người Bạch Hoài An không rời, đôi mắt bình thường luôn lạnh lùng, trong suốt này lại tràn ngập sự dịu dàng.

Mặc dù tối hôm qua ý thức của anh không được tỉnh táo lắm, nhưng anh vẫn nhớ được rằng Bạch Hoài An đã dùng khăn ướt lau mặt cho anh, nắm chặt lấy tay anh, nhẹ nhàng an ủi anh, hỏi bác sĩ những việc cần phải lưu ý.

Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Tùng Quân, lại nhìn sang Bạch Hoài An, trong lòng càng cảm thấy ấm áp hơn.

Bảo sao tổng giám đốc Hoắc lại chịu thua cổ Bạch, bởi vì cô ấy có thể làm ra những chuyện khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

“Ra ngoài rồi nói chuyện.” Hoắc Tùng Quân nói rồi trực tiếp đi ra khỏi ngoài phòng bệnh.

Triệu Khôi Vĩ cũng xách cặp lồng cháo ở trên bàn lên, đi theo anh ra ngoài.

Mấy phút sau, hai người ngồi ở trên chiếc ghế đá bên ngoài bệnh viện, Triệu Khôi Vĩ đưa cặp lồng cháo cho Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc ăn chút gì đó đi ạ”

Tối hôm qua anh ấy với cô Bạch chỉ ăn chung một ổ bánh mì nên bây giờ chắc chắn sẽ đói bụng. Hoắc Tùng Quân không từ chối, mặc dù đang rất đói bụng nhưng động tác anh vẫn từ tốn, thanh nhã, cao quý.

Một lúc sau anh ăn xong cháo, nhẹ nhàng lau miệng rồi nhìn Triệu Khôi Vĩ nói: “Chúng ta đã chuẩn bị xong hết hồi, có thể ra tay được rồi”

Triệu Khôi Vĩ nhất thời sửng sốt: “Nhanh như vậy sao?”

Triệu Khôi Vĩ vừa nói xong, trong nháy mắt, đôi mắt của Hoắc Tùng Quân trở lại dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi: “Vốn dĩ còn muốn đợi một thời gian nữa, nhưng bọn họ lại dám làm ra những chuyện này, vậy thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn, có gan làm thì phải có gan chịu”.

Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy dáng vẻ u ám của anh, trong đầu chỉ hiện lên một câu. Không nên tùy tiện chạm vào vảy ngược của rồng, chạm vào sẽ chết ngay lập tức.

Bạch Hoài An giống như chiếc “vảy ngược” của Hoắc Tùng Quân, lần này Ngô Thành Nam và An Bích Hà không chỉ chạm vào “vảy ngược của rồng” mà còn muốn “cưỡi lên đầu rồng” nữa.

Triệu Khôi Vĩ nghiệm mặt lại, vội vàng nói: “Dạ, tôi sẽ đi thông báo cho những người khác. À đúng rồi.”

Dường như anh ấy nhớ ra điều gì đó, nói với Hoắc Tùng Quân: “Sáng sớm hôm nay ông cụ đã dẫn người tới nhà họ Ngô, chắc giờ cũng đã tới nơi rồi.”

Hoắc Tùng Quân nhớ tới ngày hôm qua, sau khi họ được cứu về, ông cụ đã nói sẽ đi đòi lại công bằng cho anh, không ngờ rằng lại nhanh như vậy.

Khóe môi của anh khẽ nhếch lên một nụ cười, không khí xung quanh cũng ấm áp hơn một chút, vẻ mặt cũng không còn u ám như hồi nãy.

“Cậu có mua cháo cá không?” Hoắc Tùng Quân đột nhiên hỏi một câu.

Triệu Khôi Vĩ sửng sốt một chút, lắc đầu: “Tôi không mua cháo cá”

Hoắc Tùng Quân nhìn về phía anh ấy, dặn: “Đợi một lúc nữa khi nào Hoài An tỉnh lại thì cậu đi mua một phần cháo cá mang tới cho cô ấy”

Bạch Hoài An thích ăn nhất là cháo cá, nếu như vừa tỉnh dậy có thể ăn được cháo cá thì nhất định cô ấy sẽ vui lắm đây.

Nhìn thấy Hoắc Tùng Quân vui vẻ rời đi, Triệu Khôi Vĩ vừa dọn dẹp hộp đồ ăn, vừa lắc đầu thở dài.

Sợ rằng chẳng mấy chốc nữa Hoắc Kỳ bọn họ sẽ được chào đón mợ chủ rồi, lần này tổng giám đốc Hoắc đã gặp định mệnh của đời mình rồi.

Lúc ông cụ dẫn theo con trai và con dâu hùng hổ chạy tới nhà họ Ngô thì cửa lớn nhà họ Ngô còn chưa mở, đèn cũng còn chưa bật sáng.

Ông cụ Ngô vẫn còn chưa tỉnh giấc nữa.

Ông cụ bất chấp tất cả, cho người đi tới gọi cửa.

Người gác cửa vừa nhìn thấy những người bên ngoài, nhất là ông nội Hoắc đứng ở giữa mặt mày nghiêm nghị thì vội vàng chạy đi thông báo cho ông cụ nhà mình.

Ông cụ Ngô vẫn còn đang trong giấc mộng đẹp đột nhiên bị đánh thức, vừa sửa soạn thay đồ, vừa làu bàu: “Không biết đám người nhà họ Hoắc này có phải trúng gió rồi hay không, mới sáng sớm đã đến đây rồi, còn không thèm báo trước một tiếng, không có phép lịch sự gì cả!”.

Sau đó một tên người hầu vẻ mặt đau khổ báo cáo: “Lúc người nhà họ Hoắc đến gõ cửa, tôi cũng không biết là đã xảy ra. chuyện gì, chỉ thấy cả một đám người biểu cảm đều vô cùng đáng sợ, giống như là khởi binh vấn tội, ngay cả ông nội Hoắc cũng tới luôn”

Ông cụ Ngô nhanh chóng thay quần áo xong liền vội vã chạy xuống lầu, lúc ông ta vừa xuống tới thì ông nội Hoắc đã dẫn người vào tới bên trong, đúng lúc nhìn thấy ông cụ Ngô vừa xuống lầu thì hừ lạnh một tiếng.

“Tối hôm qua có vẻ như ông Ngô đây ngủ một giấc ngon nhỉ, chả bù cho người nhà họ Hoắc chúng tôi, cả đêm không ngủ được.”