Hoắc Tùng Quân nhìn bọn họ nói chuyện, khóe môi không ngừng nở nụ cười.
Bạch Hoài An có chút khó xử, nhỏ giọng nhắc nhở, “Chuyện này… Bác gái, lúc chiếc xe rơi xuống, Tùng Quân đã bảo vệ tối, vì thể nên tôi không có bị thương nặng. Anh ấy, vết thương của anh ấy cũng vì thế mà có”
Cô nhất định phải nói rõ ràng chuyện này ra.
Sau này mẹ Hoắc sẽ có thể biết được chuyện này, nếu như đến lúc đó biết được chuyện vì cô mà Hoắc Tùng Quân mới bị thương nặng như vậy, mẹ Hoắc nhất định sẽ trừng mắt mà lạnh lùng nhìn cô, cô nhất định sẽ không chịu nổi.
Cô vừa dứt lời, mẹ Hoắc buồn bực mà nhìn cô: “Chuyện này tôi đã biết rồi”
Với tính cách của Hoắc Tùng Quân, anh đối với Bạch Hoài An lại có tình cảm như vậy, làm sao lại có thể không che chở cô chứ, dùng đầu ngón chân cũng có thể nhận ra được.
Tùng Quân là một người đàn ông, nó bảo vệ cô là đúng. Thế nhưng hai người đều không xảy ra chuyện gì đã là chuyện tốt rồi, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Ngô Thành Nam, cùng An Bích Lạc, một lũ.”
Mẹ Hoắc vốn chuẩn bị nổi giận mà mắng chửi người, lại nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Bạch Hoài An, ngay lập tức không nói nên lời, gắng gượng quẹo cua, chửi “lũ khốn nạn”
Bạch Hoài An cong mắt, gục đầu nhìn xuống, khóe môi chậm rãi cong lên.
Mẹ Hoắc che dấu không tốt, bà ấy còn ngoài ý muốn mà thể hiện điều này ra cho mọi người thấy.
Thảo nào năm đó bố Hoắc không phải bà ấy thì nhất quyết không cưới, vì bà ấy mà muốn sống muốn chết, thậm chí còn không tiếc mà đối đầu với ông nội Hoắc, sợ rằng lúc trẻ, ngoài trừ vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách của bà ấy cũng rất riêng nha.
Vết thương của Hoắc Tùng Quân hơi nghiêm trọng, phải nằm viện để theo dõi, mẹ Hoắc ngay lập tức sắp xếp một phòng cho hai người bọn họ, Bạch Hoài An cũng nhập viện cùng anh.
Được rồi, hai người bọn họ ở cùng một phòng bệnh. Mẹ Hoắc nói như vậy có thể giúp đỡ lẫn nhau được.
Lúc bà ấy nói lời này, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đều không tin, bệnh viện này dù sao cũng là bệnh viện tốt nhất thành phố An Lạc, chỉ với thân phận của Hoắc Tùng Quân, chẳng nhẽ lại không sắp xếp được phòng bệnh tốt nhất, cũng không có chuyện cần hai người bọn họ giúp đỡ lẫn nhau.
| Mẹ Hoắc làm xong tất cả mọi việc, bà ấy trở về nhà họ Hoắc, chuẩn bị cùng ông nội Hoắc và chồng bàn với nhau xem ngày mai làm sao để lấy lại công bằng giúp hai người.
Lúc này, trong phòng bệnh trở nên rất yên tĩnh, hai người đều nằm ở trên giường bệnh của mình. Mãi một lúc lâu sau, Hoắc Tùng Quân mới mở miệng nói, câu đầu tiên nói lại là: “Xin lỗi”
“Hả?” Giọng của Bạch Hoài An đầy nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Vì sao anh lại xin lỗi em?”
“Lúc trước đã hứa với em rồi, chỉ cần có thể quay về, em muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó”. Kết quả, hai người bọn họ bởi vì vết thương, rất nhiều đồ ăn không thể ăn được, chỉ có thể ăn cháo trong một hai ngày tới.
Bạch Hoài An nghe vậy thì cười lên một tiếng: “Không sao, bây giờ em cũng không muốn ăn gì, nếu như nhất định phải ăn thì..”
Trong đầu cô hiện lên bữa ăn thịnh soạn mà Hoắc Tùng Quân nấu cho cô, cô đơn giản xoay người qua một bên, háo hức nhìn anh: “Tùng Quân, đợi đến khi vết thương của chúng ta khỏi rồi, em muốn ăn món ăn lần trước anh nấu cho em”
Hoắc Tùng Quân chợt sửng sốt, sau đó cười lên thành tiếng: “Được, chờ vết thương của anh lành lại, em muốn ăn gì anh cũng sẽ làm cho em ăn”.
Bạch Hoài an nghe vậy nở một nụ cười, khi cô cười lên rất xinh đẹp, đôi môi căng mọng cong lên, lộ ra hàm trắng như sứ, giống như một chú mèo con, vô cùng ngây thơ. Hai hàng lông mi của cô theo tiếng cười mà rung lên, tâm can của Hoắc Tùng Quân cũng theo đó mà run rẩy.
“Hoài An, em đừng cười” Giọng anh đờ đẫn, thầm nhắc nhở cô.
Bạch Hoài An không hiểu nhìn anh, lại nghe thấy Hoắc Tùng Quân nói tiếp: “Vết thương vừa mới được xử lý, anh không muốn vết thương lại rách ra thêm đâu”.
Bác sĩ cũng vừa mới nhắc nhở lúc nãy, không thể vận động mạnh được.
Sau khi tìm thấy hai người, toàn bộ người nhà họ Hoắc đều trở nên an tâm hơn. Thế nhưng ở bên Ngô Thanh Nam và An Bích Hà lại vô cùng nóng ruột.
Bọn họ không dám trở về nhà của mình, ở tại biệt thự mà họ vẫn thường gặp nhau, cả đêm không ngủ, cũng không dám ngủ.
Bọn họ đã phải người đợi sẵn ở trước cửa nhà họ Hoắc, chỉ cần có động tĩnh, ngay lập tức sẽ quay trở về để báo cáo, thế nhưng bây giờ ngay cả bóng người cũng không thấy, không biết được kết quả mọi việc, bọn họ cũng không dám thả lỏng.
An Bích Hà nhìn Ngô Thành Nam ở trước mặt mình mà đi tới đi lui, trong lòng cô ta đã rất khó chịu, chịu không nổi, kéo tay anh ta nói: “Anh không cần lo lắng như vậy, chúng ta đã xuống dưới tìm kiếm một vòng rồi nhưng vẫn không tìm được, người nhà họ Hoắc cũng không thể dễ dàng tìm được. Nói không chừng hai người kia bị thương quá nặng, đã chết ở xó xỉnh nào rồi”
Ngô Thành Nam nhíu mày nhìn cô: “Đừng có mà quá lạc quan như thế, chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Chúng ta tìm thì bọn họ nhất định sẽ trốn, nhưng nhà họ Hoắc sẽ tìm được người, và tất nhiên là sẽ ra tay……”
Anh ta vừa nói, vừa nhìn về phía cửa một cách dứt khoát: “Anh luôn có linh cảm rằng bọn họ sẽ không chết dễ dàng như vậy”
Hoắc Tùng Quân từ nhỏ đã gây rất nhiều áp lực cho anh ta, giống như ngọn núi chắn ngang anh ta, cho dù Ngô Thành Nam có cố gắng thể nào cũng không thể vượt qua được.
Làm sao người này lại có thể chết một cách dễ dàng như vậy.
Hiện giờ, Ngô Thành Nam vô cùng hối hận, anh ta thật sự nên tìm kỹ ở bên dưới, tốt nhất là nhìn bọn họ chết trước mặt mình, như vậy mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Anh ta càng nghĩ càng thấy bực, ngay lập tức đẩy An Bích Hà ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
An Bích Hà không dám ở một mình chờ đợi, trong lòng cô ta cũng lo lắng vô cùng, kéo tay Ngô Thành Nam, không cho anh ta đi ra ngoài: “Anh đừng có đi đến đó, ai mà biết nhà họ Hoắc có phòng bị gì hay không, nếu anh bị bắt trước cửa nhà họ Hoắc, mọi người sẽ thấy hành động kỳ lạ của anh mà nghi ngờ”.
Ngô Thành Nam vì những lời này mà dừng lại, cuối cùng ảm đạm mà ngồi xuống.
An Bích Hà cẩn thận dựa vào bên cạnh anh ta, trấn an nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như bọn họ thực sự có thể quay trở về thì sao chứ, không có bằng chứng chứng minh mọi việc là do chúng ta làm, nhất định bọn họ sẽ không biết được.”
Ngô Thành Nam cùng nghe cô ta nói, không chỉ cảm thấy an tâm hơn mà ngược lại càng trở nên phiền não hơn.
Anh ta luôn cảm thấy bản thân mình đã bỏ lỡ một cái gì đó.
“Cậu chủ!” Tiếng thở hổn hển từ ngoài cửa truyền vào, hai mắt của Ngô Thành Nam và An Bích Hà sáng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Những người bọn họ phải đi đã quay trở lại.
Người nọ cúi người, cố gắng điều hòa hít thở của bản thân, Ngô Thành Nam vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, nhà họ Hoắc rốt cuộc có tìm được Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An không?”
Người nọ rốt cuộc cũng đã đỡ mệt hơn, lên tiếng nói: “Tôi vẫn luôn ở trước cửa nhà họ Hoắc trông chừng, xe của bọn họ cũng đã trở về, thế nhưng trong số những người xuống tội không thấy hai người bọn họ”.
Ngô Thành Nam và An Bích Hà liếc mắt nhìn nhau, thầm vui sướng mà thả lỏng tinh thần.
“Thật tốt quá, bọn họ chỉ sợ là đã phí công đi tìm, cũng không tìm được gì?
An Bích Hà vô cùng kích động, tảng đá trong lòng cô ta cuối cùng cũng đã có thể đặt xuống, chỉ cần nhà họ Hoắc không thể tìm được hại người này, cục diện đối với bọn họ là vô cùng có lợi.
“Em đã nói là anh suy nghĩ nhiều rồi mà, chúng ta đã tìm kiếm lâu như vậy mà không tìm được, bọn họ làm sao có thể dễ dàng tìm được như vậy chứ. Đừng suy nghĩ nhiều quá, hôm nay là một ngày mệt mỏi, chúng ta mau đi nghỉ sớm thôi.”
Ngô Thành Nam lại vô cùng cẩn thận, nghe vậy nói: “Ngày mai khi trời vừa sáng chúng ta tiếp tục đi tìm, tôi muốn nhanh chân hơn người nhà họ Hoắc tìm được hai người kia trước”
Ngô Thành Nam bảo người đi ra ngoài, quay đầu nhìn An Bích Hà, bởi vì tinh thần buông lòng, ở phương diện khác nhu cầu cũng đã tăng lên, anh ta kéo tay An Bích Hà đi vào trong phòng ngủ, âm thanh triền miên, ám muội: “Mau đi theo anh, thả lỏng ra một chút.”
An Bích Hà đỏ mặt, đôi mắt cô ta rất đẹp, lên tiếng.
“Chúng ta đều đã chạy một ngày như vậy rồi, em đã rất mệt mỏi”
“Không sao đâu, anh nhất định sẽ không để em mệt mỏi” Ngô Thành Nam nói, ngón từ bả vai lên đến khuôn mặt cô ta: “Sức khỏe của em gần đây đã khôi phục rất tốt, mặt đã hồng hào hơn rồi.”
Lúc trước, bộ dạng của An Bích Hà vô cùng kinh khủng, cho dù là vì quyền lợi, Ngô Thành Nam cũng không chịu được, tuy nhiên gần đây cô ta đều một mực điều dưỡng thân thể mình, thân thể đã tốt lên khá nhiều, dung mạo cũng dần phục hồi.
“Đó là tất nhiên rồi.” An Bích Hà nói, vẻ mặt có chút hơi buồn: “Tuy rằng vẻ đẹp của em đã dần khôi phục, thế nhưng em vẫn không thể có thai được, ông cụ Ngô nhất định sẽ không để cho anh cưới em, khi đó, em phải làm gì bây giờ”
Ánh mắt của Ngô Thành Nam lóe lên tia sáng, thuận miệng để cho qua lệ nói: “Không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ”
An Bích Hà quả nhiên đã cảm động, chủ động hôn lên cổ Ngô Thành Nam.
Hai người ôm nhau lên giường, rất nhanh trong lòng ngủ truyền đến tiếng triều miên không thể nói.
Tại nhà họ Hoắc, ông nội Hoắc nhìn chủ Lưu, hỏi:
“Thế nào rồi, người đã đi rồi sao?”
“Dạ thưa, người đã đi rồi ạ, người nọ chỉ sợ là người của Ngô Thành Nam phải đến để xem tình hình ” Chú Lưu trầm lên tiếng
Thời điểm bọn họ đi tìm người, cũng đã để lại ở nhà họ Hoắc vài người canh phòng. Khi bọn họ phát hiện ra đang có người lớn lút ở cửa, trực tiếp nói cho ông nội Hoắc biết.
Cho nên, ông nội Hoắc quyết định chia người thành hai đường. Lái một chiếc xe đưa Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đến bệnh viện. Ông nội Hoắc và bố Hoắc cùng những người khác thì quay trở về nhà.
Bởi vì đã cố ý dặn dò trước, tất cả mọi người đều không có biểu hiện vui mừng, tất cả đều trầm mặt, làm ra vẻ ủ rũ, cố ý gạt người của Ngô Thành Nam phải đến, để cho anh ta thả lỏng cảnh giác, chuẩn bị cho ngày mai.
Đến lúc đó thừa dịp đám người Ngô Thành Nam không để ý, đánh cho bọn họ một cú thật đau.
Ngô Thành Nam không phải thích tập kích bất ngờ sao? Vậy bọn họ cũng sẽ bắt chước, khiến cho đám người Ngô Thành Nam cũng phải nếm được mùi vị đó.