Đoàn người Ngô Thành Nam vừa rời đi, chủ Lưu, người của ông nội Hoắc đi đến, nhỏ giọng nói bên tai ông: “Thưa ông, đám người lúc nãy đã rời đi rồi”
Ánh mắt của ông nội Hoắc chợt sáng lên, quay đầu nói với chú Lưu: “Có chụp được ảnh của đám người đó hay không?”
Chú Lưu gật đầu: “Dạ, đã chụp được, là cậu chủ nhà họ Ngô, còn có cả An Bích Hà nữa”
“Quả nhiên là bọn họ” Ông nội Hoắc nghe thấy như vậy, hung hăng đập chiếc gậy batoong của mình xuống đất, khuôn mặt đầy tính uy nghiêm, ánh mắt mang theo tia giận dữ, gần như đã giận ngút trời, không khí xung quanh đầy oán giận.
“Cũng dám đối đầu với cháu nội và cháu dâu của ta, ông Lưu, thu thập đầy đủ tất cả những chứng cứ, ngày mai, tôi sẽ đích thân đi gặp ông cụ Ngô.
Đừng tưởng rằng con trai và con dâu của mình đã chết là có thể dung túng cho cháu nội mình làm ra những chuyện độc ác khiến người khác không chấp nhận được như thế, người của nhà họ Hoắc cũng không dám làm ra những chuyện đó.
“Vâng!” Vẻ mặt của chú Lưu cũng trở nên rất căng thẳng.
Hiện nay, Hoắc Tùng Quân là người đứng đầu của Hoắc Kỳ, thế nhưng, bọn họ cũng vẫn luôn nhìn anh từ nhỏ mà lớn lên. Những người trẻ tuổi như Hoắc Tùng Quân có thể ở phương diện làm ăn mà cạnh tranh nhau, nhưng nếu như liên đến mạng người, vậy cũng đừng trách bọn họ không khách khí.
Trong hang động, cuối cùng Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân cũng từ trong khe đá mà đi ra.
Bạch Hoài An cẩn thận đỡ Hoắc Tùng Quân, đỡ anh chầm chậm ngồi xuống, rồi lại kiểm tra mắt cá chân của anh. Cô phát hiện vết thương vừa rồi mới khép lại, bởi vì đi ra ngoài mà lại vỡ ra.
“Vết thương này cần nhanh chóng xử lý, em sợ nếu như còn tiếp tục để như vậy, nó sẽ nhiễm trùng mất”
Bạch Hoài An nhìn vết thương của Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt đầy ý lắng, nếu bọn họ không sớm xử lý vết thương này, nó có thể gây ra một số bệnh, như sốt, đau đầu… Môi trường ở đây lại tồi tệ như thế này, ai mà biết được sẽ có những chuyện gì xảy ra.
“Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đến lúc đó em sẽ cõng anh trên lưng
Không thể chỉ chống mắt ngồi chờ đám người Triệu Khôi Vĩ đến tìm bọn họ được.
Đối với vết thương trên người mình, Hoắc Tùng Quân không hề để ý chút nào, bàn tay to sờ sờ đầu cô: “Đừng lo lắng, chỉ cần trời sáng, anh sẽ đưa em ra ngoài”
Anh đại khái có thể tìm ra đường ra ngoài, chờ trời sáng, vết thương ở mắt cá chân cũng sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều. Sau khi cùng Hoài An đi ra khỏi khu rừng này, chỉ cần điện thoại có tín hiệu rồi, rất nhanh sẽ có người đến đón bọn họ.
Bạch Hoài An gật đầu, hai người vừa mới buông lỏng tâm trạng ra, cả hai chiếc bụng đồng thời kêu lên một tiếng, ở một nơi như hang động thì tiếng kêu lại càng trở nên rất rõ ràng.
“Anh cũng đói bụng à?” Bạch Hoài An nghiêng đầu, nhìn Hoắc Tùng Quân.
Hai tai của Hoắc Tùng Quân hơi đỏ, nói: “Anh cũng chỉ mới ăn nhẹ, bữa trưa cũng không kịp ăn”
Đôi môi mỏng của Hoắc Tùng Quân tái nhợt, hơi khô khốc, vừa mới trải qua chuyện đầy căng thẳng như vậy, lại nói chuyện phiểm nãy giờ, chắc cũng đã trở nên khát nước.
Bạch Hoài An nhìn bốn phía, lúc trước thấy được vườn cây mơ, nhưng đã bị tiêu hủy.
Cô đứng dậy, nhìn Hoắc Tùng Quân nói: “Em đi ra ngoài tìm một ít đồ ăn, bọn Ngô Thành Nam chắc đã đi xa rồi, sẽ không ở lại đây nữa, nếu như thực sự không tìm được, em sẽ hái vài quả dại, mặc dù không thể hết đói, nhưng ít nhất sẽ đỡ khát một ít”
Bạch Hoài An lên tiếng, cô vừa mới đi được hai bước, cô đã bị Hoắc Tùng Quân kéo tay lại.
“Hay là đừng đi, bên ngoài rất tốt, ngay cả sao cũng không thấy rõ. Buổi tối trong rừng nhiều nguy hiểm lắm”
“Không có việc gì đâu!” Bạch Hoài An cười, cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: “Cho dù có nguy hiểm, nhưng vừa mới bị bọn người Ngô Thành Nam tìm kiếm một lượt, cũng không còn nguy hiểm gì nữa”
Cô nói xong, ngay lập tức đi ra khỏi hang.
Đúng như Hoắc Tùng Quân đã nói, bên ngoài trời rất tối, lại còn rất lạnh. Cô sợ tối, nhưng nhìn đôi môi tái nhợt của Hoắc Tùng Quân, cô cảm thấy rất lo lắng.
Ở chỗ này nước cũng không biết có thể uống hay không, thế nhưng hoa quả thì nhất định là có thể ăn, phải lấy cho anh ít, nếu không… Cô sợ anh bị thương sẽ không chịu đựng được nữa.
Bạch Hoài An thu dọn áo khoác, cả người co ro vì lạnh đi về phía trước, nơi lúc trước cô đi qua có nhiều trái cây.
Hiện giờ, trong hang chỉ còn lại một người là Hoắc Tùng Quân, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Anh chầm chậm đi ra ngoài, ở xung quanh hang tìm kiếm một ít cành cây khô, chuẩn bị đốt lửa lên. Hoài An từ bên ngoài trời về, khẳng định sẽ rất lạnh, đốt một ít lửa lên có thể sẽ khiến cô cảm thấy ấm áp hơn.
Để cành cây khô chất thành một đống nhỏ, Hoắc Tùng Quân đang chuẩn bị đốt lửa, bất ngờ, anh lại nghe thấy tiếng người từ xa đang đến gần về phía này.
Hang đá đang tối đen trở nên sáng hơn vì có ánh sáng của đám người đó chiếu tới.
Mặt Hoắc Tùng Quân biến sắc, phản ứng đầu tiên của anh chính là nghĩ bọn người Ngô Thành Nam quay trở lại đây. Ý nghĩ này vừa mới hiện ra, anh chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng mình.
Hoài An vẫn còn ở bên ngoài!
Nghĩ như vậy, anh lập tức chống người đứng dậy, nghe tiếng của đám người kia. Từ bước chân và giọng nói, có thể nghe thấy được có rất nhiều người, chí ít so với đám người mới tới lúc này thì gần như gấp đôi.
Không đúng, đây không phải đám người của Ngô Thành Nam
Suy nghĩ này vừa mới hiện ra, đã nghe thấy tiếng hét chói tai của mẹ Hoắc: “Hoắc Tùng Quân, Bạch Hoài An, các con ở đâu, lên tiếng đi”
Mẹ Hoắc đã tìm kiếm rất lâu, thế nhưng vẫn không tìm được hai người họ, tâm trạng mẹ Hoắc trước đó dù có bình tình đến đâu, giờ cũng bắt đầu suy sụp và khóc nức nở.
Hoắc Tùng Quân bị tiếng nói này làm cho run lên, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Người của nhà họ Hoắc cuối cùng cũng đã đến rồi.
Anh gạt đám cỏ ở cửa hàng sang một bên, từ bên trong hang chui ra ngoài, hướng về phía có ánh đèn, phất phất tay, gọi to: “Tôi ở đây”.
Tiếng của Hoắc Tùng Quân không lớn, thế nhưng lại cực kỳ dễ nhận ra, ngay khi âm thanh này được phát ra đã khiến cho tất cả mọi người tìm kiếm đều sững sờ.
Ngay lập tức, có ba người lao ra khỏi đám đông.
Đó là bố Hoắc, mẹ Hoắc và Triệu Khối Vĩ.
Trong ba người, chỉ có một mình Triệu Khôi Vĩ có vẻ bình tĩnh nhất, anh ấy biết ông chủ của mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng bố Hoắc và mẹ Hoắc thì lại làm quá lên.
Hai người còn lại, một người rơi lệ, hai mắt tràn đầy kích động, một người ngây ngẩn cả người, vừa chạy vừa gọi tên Hoắc Tùng Quân.
Tốc độ chạy của mẹ Hoắc lúc này gần như đã đuổi kịp được quán quân Olympic rồi, vừa khóc vừa cười chạy về phía Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân ơi, Tùng Quân, cuối cùng thì mẹ cũng đã có thể tìm được con”
Hoắc Tùng Quân không biết vì sao, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, vô thức tiến lên vài bước.
Mẹ Hoắc cuối cùng cũng đã chạy đến trước mặt Hoắc Tùng Quân, ôm chầm lấy anh, khóc như muốn lôi hết tim gan phèo phổi của mình ra: “Mẹ còn tưởng rằng con đã xảy ra chuyện gì rồi, làm cho mẹ sợ muốn chết”
Vừa mới đi xuống dưới, thấy được chiếc xe kia bị cháy chỉ còn khung xe, mẹ Hoặc thật sự đã sợ đến mức như tim ngừng đập.
Lúc trước, khi Hoắc Tùng Quân còn bé, mẹ Hoắc vì muốn để cho con trai được ông nội thích mà đã đưa anh cho ông nội Hoắc, quan hệ mẹ con cũng vì vậy mà trở nên xa lánh. Thế nhưng, cho dù con trai có lạnh lùng đến đâu, trong lòng mẹ Hoắc, Hoắc Tùng Quân không có chuyện gì không làm được, là tinh anh trong tinh anh của loài người.
Mẹ Hoắc thật sự không ngờ đến một người như Hoắc Tùng Quân cũng có lúc lại gặp phải chuyện không may.
Mẹ Hoắc thực sự rất sợ, vì thế nên mới muốn đưa người nhanh chóng đi xuống dưới để tìm người.
“Mẹ, con không sao cả!” Vào lúc Hoắc Tùng Quân nói xong, mẹ Hoắc mới không khóc nữa, ngẩng đầu nhìn anh, mẹ Hoắc muốn nói: con rốt cuộc cũng đã gọi mẹ một tiếng “mẹ” rồi,
Kết quả, lời chưa kịp nói ra đã nhìn thấy trên trán Hoắc Tùng Quân có vết thương lớn, máu đã đông lại, quần áo cũng có đầy vết máu.
Mẹ Hoặc ngay lập tức ngẩn người, ngón tay run run, muốn chạm vào nhưng lại không dám: “Cái này, vết thương này là sao? Có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao quần áo con lại có nhiều vết máu như vậy?”
“Không có việc gì, vết thương đã đóng vảy lại rồi, chỉ cần về nhà xử lý lại một chút là không có gì phải lo rồi.”
Bố Hoắc và Triệu Khôi Vĩ cũng đi đến. Bố Hoắc mặc dù cũng rất kích động, nhưng lại không như mẹ Hoặc, không nói một lời nào đã ôm chầm lấy Hoắc Tùng Quân. Bố Hoắc đứng ở bên cạnh, kích động vỗ vai Hoắc Tùng Quân, lời đều nghẹn lại ở cổ họng, không nói ra được tiếng nào.
Mẹ Hoắc thấy vậy, vội trừng mắt với bố Hoắc: “Con của em vừa mới bị thương, cả người chẳng có mấy chỗ lành lặn, anh sao lại không phân biệt nặng nhẹ như thế chứ?”
Bố Hoắc nghe xong lời của vợ mình, cũng vội vã thu tay về.
Dáng vẻ của con trai bây giờ quả thực là rất thê thảm. Bố Hoắc nhìn con trai mình lớn lên, chưa bao giờ từng thấy con trai mình thê thảm như hiện tại.
Triệu Khôi Vĩ lại rất bình tĩnh, anh ấy đã đi theo và ở bên Hoắc Tùng Quân một thời gian rất dài rồi, thế này không thể tính là thế thảm được, thê thảm nhất chính là vào lúc Hoắc Tùng Quân đi tìm Bạch Hoài An.
Khi đó ông chủ mới có thể coi là thương đau, cả người đầy tuyệt vọng, trông cũng không có tý sức sống nào.
Hiện tại, mặc dù Hoắc Tùng Quân đã bị thương, sắc mặt có chút hơi tái nhợt, thế nhưng đôi mắt anh lại rất sáng, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân vẫn còn nhớ đến Bạch Hoài An. Nói chuyện với đám người nhà họ Hoắc xong, chuẩn bị đưa người đi xung quanh tìm kiếm Bạch Hoài An.
Kết quả là chưa kịp đi đã nghe thấy tiếng Bạch Hoài An từ xa truyền đến, mang theo vẻ kinh hoàng: “Các người đừng bắt anh ấy, tôi, tôi đi theo các người”
Mấy người Hoắc Tùng Quân đồng thời quay đầu lại nhìn, lại tháy Bạch Hoài An đang vô cùng chật vật xông qua đám người mà đi nào.
Khi nhìn thấy Hoắc Tùng Quân ở giữa đám người, tất cả lo lắng và hoảng sợ trên mặt cô đều trở nên ngừng lại, sau đó thở dài, nhẹ nhõm một hơi, cô mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
“Không phải Ngô Thành Nam, không phải bọn họ! Thật tốt quá!”
Trước cửa hàng tĩnh lặng lại, khóe mắt của Hoắc Tùng Quân hơi ướt, đi tới, ngồi xổm xuống ôm cô vào trong lòng, lợi dụng ánh sáng nhìn thấy trên trán cô có mồ hôi. Trên da cô xuất hiện thêm vài vết thương, không biết do cái gì cào xước, mặt cô cũng bị dính bẩn.
Túi áo khoác của cô cũng trở nên căng phồng, bên trong lấp đầy hoa quả, đỏ, xanh đều có cả. Cả người cô nhìn rất chật vật nhưng lại có đôi chút buồn cười.
Thế nhưng, Hoắc Tùng Quân lại cảm thấy cô rất xinh đẹp, đẹp đến mức chạm đến trái tim anh.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, hôn nhẹ ở trên mí mắt của Bạch Hoài An một cái, giọng hơi khàn khàn, lại lộ ra vẻ đầy yêu thương: “Em đã cực khổ rồi, cô gái nhỏ của anh”