Trái tim của Bạch Hoài An vừa mới yên ổn lại được một chút, bỗng lại nhảy lên, cô nhắm chặt hai mắt của mình lại, tay kéo lấy vạt áo của Hoắc Tùng Quân.
Bạch Hoài An có thể cảm nhận được Hoắc Tùng Quân đã nắm chặt lấy tay của cô hơn rất nhiều.
May mắn là sau khi An Bích Hà lên tiếng, cô ta cũng không gọi người khác, mà chỉ tự cầm đèn pin soi vào bên trong.
Ánh sáng từ chiếc đèn chiếu trọn chiếc hang, khiến nó trở nên sáng hơn rất nhiều. Trái tim của Bạch Hoài An dường như đã nhảy thẳng lên đến cổ họng, ngón tay nắm chặt chiếc áo của Hoắc Tùng Quân.
Cô cầu nguyện trong lòng, xin đừng để cho An Bích Hà đến nơi không nên đến, ngàn vạn lần đừng tiến vào.
Thế nhưng, dường như ông trời lại không chiều lòng người, bước chân của An Bích Hà càng ngày càng gần.
Cô ta đã vào được nơi này!
Vẻ mặt của Bạch Hoài An cũng bắt đầu trở nên suy sụp, lẽ nào cô và Hoắc Tùng Quân thật sự không trốn thoát được một kiếp này sao?
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân cũng dần trở nên lạnh lẽo, u ám hơn, trong tay anh cầm một cành cây sắc nhọn vừa mới tìm được ở bên ngoài.
Anh nghĩ rằng, nếu như lần này An Bích Hà thật sự phát hiện ra bọn họ, anh sẽ thừa dịp lúc cô ta muốn hét lên một tiếng, sẽ khống chế khiến cô ta không thể hét ra một tiếng nào hết.
An Bích Hà đi vào thêm hai bước, gần như vào lúc sắp nhìn thấy hai người bọn họ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Ngô Thành Nam.
“Em làm gì ở đây? Chúng ta sắp phải đi rồi”
Thanh âm của Ngô Thanh Nam có gì đó cáu kỉnh, đã tìm một lúc lâu rồi mà vẫn không tìm thấy được Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, trong lòng anh ta bây giờ đã bắt đầu khó chịu.
An Bích Hà giải thích: “Em thấy ở đây có một hang động, có thể trốn, cho nên em muốn vào tìm xem sao”
“Không cần thiết đâu, cái hang đá này liếc mắt cũng có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong, cái gì cũng không có, chỉ là một cái hang động hoàng. Hoắc Tùng Quân cũng chẳng phải kẻ ngu, làm sao anh ta có thể trốn ở chỗ như thế này chứ?”
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An: “..”
Chúng tôi đúng là kẻ ngu trong miệng của anh đấy! An Bích Hà cũng cảm thấy như vậy, cái hang đá này trống trải như vậy, sao mà có thể trốn được chứ.
“Vì em cũng không rõ nên mới đi vào” An Bích Hà cười ngượng ngùng, sờ sờ tóc mình, theo Ngô Thành Nam đi ra ngoài: “Chúng ta sắp rời đi à, không ở lại tiếp tục tìm sao?”
Chỗ này đã tìm rồi, đi vào phía trong tìm xem sao?
Tiếng của Ngô Thành Nam và An Bích Hà càng ngày càng xa.
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An thở phào nhẹ nhõm.
“Tuyệt vời, em còn tưởng bọn họ sẽ đi vào” Bạch Hoài An thực sự không thể nhịn được nữa, cô thậm chí đã nín thở, suýt nữa vì ngạt thở mà chết.
“Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài” Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An, cúi đầu mỉm cười nhìn cô.
Hoắc Tùng Quân cũng không phải sợ hãi, Ngô Thành Nam rất xảo trá, anh lo lắng rằng anh ta sẽ bất ngờ quay trở lại đây, nếu lúc này hai người bọn họ bị phát hiện ra, vậy thì những công sức trước đó đều đổ xuống sông, xuống biển.
Anh giải thích một ít, Bạch Hoài An rất nghiêm túc mà gật đầu lắng nghe.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ thông minh này của Bạch Hoài An, anh vuốt vuốt tóc cô, nói nhỏ: “Hoài An, hai chúng ta đã cùng vào sinh ra tử, nếu như có thể trở về, em có thể kết hôn cùng với anh được không?”
“Hả?” Bạch Hoài An bị câu hỏi của Hoắc Tùng Quân làm cho ngây người mất vài giây.
Hoắc Tùng Quân thấy vậy, vội vàng nói: “Nếu như em cảm thấy chuyện kết hôn này quá gấp gáp, vậy chúng ta có thể đính hôn trước, anh không có vấn đề gì cả”.
Ánh mắt của Bạch Hoài An trở nên phức tạp, nhìn anh: “Anh cầu hôn ở chỗ này sao?”
Hoắc Tùng Quân đưa mắt nhìn khung cảnh đổ nát xung quanh, sau đó lại nhìn cảnh hai người họ đang chen chúc nhau trong khe nứt của phiến đá, dáng vẻ vô cùng chật vật, anh vô trán nói: “Anh bị ngốc rồi, sao có thể cầu hôn em ở một chỗ như thế này chứ”.
Anh nên chuẩn bị cho cô một khung cảnh đầy lãng mạn để cầu hôn.
Lúc trước, Bạch Hoài An đã không danh, không phận ở bên anh suốt ba năm trời, không ai biết đến. Lần này, Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ cho toàn bộ thế giới biết, Bạch Hoài An là vợ của anh, là nữ chủ nhân của Hoắc Kỳ.
Bạch Hoài An nhìn thấy vẻ suy tư của anh, cúi đầu, nhẹ giọng cười.
Bị một người như thế, đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình, cảm giác cũng khá tốt.
Hiện giờ, cô đối với Hoắc Tùng Quân cũng không còn cảm giác lo được lo mất như trước nữa. Ngày hôm nay, vào lúc xe từ trên sườn núi lật xuống, phản ứng đầu tiên của Hoắc Tùng Quân chính là ôm lấy cô vào lồng ngực của mình, không để ý đến chuyện sống chết của bản thân, chỉ một lòng một dạ che chở, bảo vệ cho cô.
Cũng giống như bố của cô trước đây. Bạch Hoài An có thể đảm bảo rằng, Hoắc Tùng Quận rất giống với bố của cô, đều rất yêu thương cô. Chỉ có kết hôn cùng với Hoắc Tùng Quân, cô mới thực sự hạnh phúc.
Người nhà họ Hoắc đã đến vị trí định vị kia, một đám người đi xuống phía dưới, một đám người khác ở lại bên trên, chờ tiếp ứng. Người của ông nội Hoắc tìm khắp bốn phía một lần, bọn họ cũng đã phát hiện ra xe của Ngô Thành Nam ở gần đó.
Ông nội Hoắc nhìn biển số xe, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nói với người của mình: “Nhớ cho kỹ biển số xe của chiếc xe này, ngày mai đi điều tra thử, xem đây rốt cuộc là xe của ai”
Đám người đi xuống phía dưới, đầu tiên họ tìm thấy được dấu tích chiếc xe rơi xuống, cuối cùng phát hiện ở dưới sườn núi chỉ còn một mảnh khung xe đã bị đốt cháy.
Ông nội Hoắc đi lại bất tiện, không thể đi xuống dưới, chỉ có thể để bố Hoắc và mẹ Hoắc đi xuống.
Nhìn thấy chiếc xe bị cháy, đôi mắt của mẹ Hoắc tối sầm lại, cả người đều mềm nhũn ra, ngã xuống. May mắn có bố Hoắc ở bên cạnh, vội vàng để được thân thể của mẹ Hoắc, nhanh chóng nhấn huyệt nhân trung – ở giữa mũi và miệng, ẩn cho mẹ Hoắc tỉnh lại.
Mẹ Hoắc vừa tỉnh lại, không kiềm chế được tiếng khóc của mình: “Tùng Quân, Tùng Quân của mẹ!”
Mẹ Hoắc chỉ tay vào chiếc xe, ngón tay hơi run: “Chiếc xe đã bị hủy, bị thiêu rụi, người, người.”
“Bà chủ, người không cần lo lắng, Hoắc tổng không có chuyện gì đâu” Triệu Khối Vĩ bình tĩnh giải thích với mẹ Hoắc: “Người có phải đã quên, chúng ta là nhờ định vị của cậu chủ mà tìm đến đây, nếu cậu chủ bị chết cháy rồi, đồng hồ cũng sẽ bị hủy, căn bản sẽ không tìm được chỗ này”
Mẹ Hoắc nghe thấy lời này, không còn khóc nữa.
Bà ấy lúng túng lau nước mắt, gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Tùng Quân nhất định sẽ không có chuyện gì, bọn họ đều sẽ còn sống. Nhanh tìm đi, nhất định phải tìm được bọn họ.”
Bổ Hoắc cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, nhanh tìm người đi”
Nhìn bộ dạng hiện giờ của chiếc xe, cũng đã không biết trải qua bao nhiêu lâu, không biết Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An. đã phải ở đây từ lúc nào.
Ở đây cằn cỗi như thế, đến cả một miếng nước bọt cũng không biết là có hay không?
Đám người đi xuống phía dưới nghe được lời này, ngay lập tức chia nhau ra tìm.
Rất nhanh, sau đó bọn họ phát hiện ra dấu vết tìm người của Ngô Thanh Nam. Bạch Hoài An trốn chạy, biết xử lý dấu vết của bản thân, thế nhưng Ngô Thành Nam như thể không biết sợ, chỉ muốn tìm được Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, dấu vết tìm người cũng tùy tiện để lại chỗ này.
Triệu Khôi Vĩ liếc mắt nhìn thấy dấu chân của nhiều người đi lại như vậy, mặt biến sắc, trở nên rất xấu.
Cậu chủ lần này bị tập kích có khả năng là một âm mưu được tính từ trước, những dấu vết này chỉ sợ là do những tên côn đồ kia để lại.
Nghĩ như vậy, Triệu Khối Vĩ vội lên tiếng: “Theo dấu vết tìm kiếm, nhanh chóng tìm được cậu chủ. Mặt khác, phải đảm bảo an toàn của bản thân mình, những kẻ tập kích cậu chủ sợ rằng vẫn còn lại ở chỗ này, ngàn vạn lần không được phép thả lỏng, lúc nào cũng phải cảnh giác”.
Câu này vừa nói ra, mẹ Hoắc khẽ rùng mình, nắm thật chặt tay của bố Hoắc, khẩn trương nói: “Nhưng vẫn còn có người ở đây, chúng ta, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
Bố Hoắc liếc nhìn mẹ Hoắc, lên tiếng nói: “Em sợ gì chứ? Chúng ta nhiều người bảo vệ như vậy, gió thổi còn không đến chúng ta, em còn sợ. Tùng Quân cùng với cô gái nhà họ Bạch không có ai bảo vệ, bọn họ vẫn còn đang ở trong rừng kìa”
Mẹ Hoắc thấy bố Hoắc tức giận như vậy, nhỏ giọng nói: “Em có nói gì đâu, chỉ là em lo lắng cho bản thân chúng ta mà thôi.” Bố Hoắc đi theo Triệu Khôi Vĩ tìm người, vừa tìm vừa gọi tên của Hoắc Tùng Quân.
Bọn họ đi xuống tìm người cũng không kiêng nể ai, có rất nhiều người, động tĩnh tìm người cũng không nhỏ.
Ngô Thành Nam cùng với An Bích Hà đang tìm người, lại thấy người của mình vội vàng chạy đến, vẻ mặt đầy sốt ruột, nói: “Không xong rồi, nhà họ Hoắc đã đến đây để tìm người, mang theo rất nhiều người”.
Người đó nói, sau đó lại nhìn toàn bộ người phía mình, tiếp tục lên tiếng:”So với người chúng ta còn nhiều hơn Ngô Thành Nam và An Bích Hà liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt cũng thay đổi. Phải làm sao bây giờ, Thanh Nam, chúng ta còn xuống phía dưới tìm nữa không?”
Sắc mặt An Bích Hà trở nên trắng bệch, giọng nói đầy run rẩy, ai mà có thể ngờ đến được người nhà họ Hoắc lại đến một cách nhanh chóng như vậy chứ.
Ngô Thành Nam suy nghĩ một lát, vẻ mặt vô cùng xấu nghiến răng hỏi:”Không tìm nữa, mang người của chúng ta rời đi.”
Nếu tiếp tục tìm, không may xuất hiện trước mặt nhà họ Hoặc, chỉ sợ khiến nhà họ Hoắc tức giận, sẽ xử lý cái mạng của đám người bọn họ, mất nhiều hơn được.
Người của Ngô Thành Nam nghe được mệnh lệnh của anh ta, vội vã thu người lại, sợ rằng đi theo đường cũ đi lên, sẽ khiến nhà họ Hoắc chú ý, cố ý chọn một đường khác đi lên.
Sau khi đám người của Ngô Thành Nam tìm được chiếc xe của mình, lại phát hiện người nhà họ Hoắc không động đến mấy chiếc xe này, đều thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra bọn họ không tìm được chỗ này”
“Chúng ta đi, vòng qua chỗ này, đi đường nhỏ mà trở về.” Ngô Thành Nam ra lệnh, chỉ sợ đường bọn họ đi lúc trước đều đã có người nhà họ Hoắc ở đó, nên phải cẩn thận mà rời đi”