Từng hơi thở của Bạch Duệ Thần phả vào vành tai của Vũ Ngọc Hân, khiến cho vành tai của cô ta bỗng chốc đỏ bừng lên. Không những thế, Vũ Ngọc Hân còn cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, khó chịu nữa kìa.
Vũ Ngọc Hân liên tục thở hổn hển lấy dưỡng khí như là muốn bản thân của mình tỉnh táo hơn, cô ta không muốn Bạch Duệ Thần điều khiển toàn bộ tâm trí của cô ta. Hai cánh tay của Vũ Ngọc Hân bám chặt vào lớp vải được bao bọc ở trên chiếc ghế sô pha kia, dường như muốn khống chế dục vọng của bản thân mình.
Nụ cười ở trên gương mặt của Bạch Duệ Thần ngày càng đậm dần, hai mắt của Bạch Duệ Thần đã mang theo một thứ dục vọng to lớn đến cực điểm rồi.
"Nếu muốn thì kêu ra đi. Đừng ép bản thân của mình phải nhịn như vậy, chắc chắn sẽ khiến bản thân của mình không thoải mái đâu."
Bạch Duệ Thần vốn dĩ đã rất muốn rồi. Nhưng Bạch Duệ Thần muốn chính miệng người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này nói bản thân cô ta tự nguyện lên giường cùng với Bạch Duệ Thần hắn chứ không phải là do bị Bạch Duệ Thần ép buộc.
"Sao nào, có muốn hay là không?"
Liên tục bị Bạch Duệ Thần khiêu khích, bức tường phòng ngự của Vũ Ngọc Hân đã hoàn toàn sụp đổ. Lý trí đã gần như bị dục vọng của bản thân lấn át hoàn toàn rồi. Lúc này, trong đầu của Vũ Ngọc Hân gần như trống rỗng, không còn một chút gì còn sót lại cả. Cho dù lúc này cô ta có không đồng ý thì thân thể của cô ta cũng không nghĩ như vậy đâu.
Thế nên, cứ ra sao thì ra đi. Vũ Ngọc Hân muốn để cho bản thân của mình phóng túng một lần đi.
Nhưng Vũ Ngọc Hân vẫn còn một chút lý trí ở trong đầu. Cô ta hổn hển nói mãi mới được một câu.
"Bạch phó tổng, có thật chỉ cần tôi đáp ứng yêu cầu của ngài thì tôi muốn gì cũng được phải không?"
"Nếu nó không quá đáng thì tất nhiên tôi sẽ đáp ứng cô."
"Vậy nếu tôi muốn toàn bộ chi phí chữa bệnh của mẹ tôi ngài chi trả tất được không?"
Vũ Ngọc Hân liên tục thở hổn hển, mãi cô ta mới có thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. Cả thân thể của cô ta đang cực kỳ nóng, cứ như có một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy ở trong người của cô ta vậy. Lúc này, Vũ Ngọc Hân chỉ muốn chạy thật nhanh vào trong nhà tắm, dội nước lạnh lên người mình để có thể dập tắt được ngọn lửa đang bốc cháy ở trong người của Vũ Ngọc Hân đi.
Lý trí của Vũ Ngọc Hân dường như đã hoàn toàn mất đi dưới sự khiêu khích của Bạch Duệ Thần rồi. Bây giờ cho dù Vũ Ngọc Hân có muốn chạy vào nhà tắm đi chăng nữa nhưng cô ta lại không thể làm vậy. Cả người của Vũ Ngọc Hân đã hoàn toàn bị Bạch Duệ Thần khống chế rồi, cho dù cô ta có muốn đi nhưng chưa chắc Bạch Duệ Thần đã cho phép cô ta đi đâu. Trong đầu của Vũ Ngọc Hân lúc này hoàn toàn là một mảnh trắng xoá, không có bất kì thứ gì ở trong đầu của cô ta cả.
Hơn thế nữa, hai chân của Vũ Ngọc Hân đã mềm nhũn ra từ lúc nào không hay biết rồi. Đôi chân thon dài của người phụ nữ khẽ run rẩy, như bị ai đó rút cạn sức lực vậy, khiến cho Vũ Ngọc Hân muốn đứng lên cũng khó khăn chứ nói gì là đi lại. Phần váy đã bị cánh tay của Bạch Duệ Thần vén lên, lộ ra phần bắp đùi trắng nõn kia của người phụ nữ chưa có một chút kinh nghiệm trong truyện nam nữ này.
Những cúc áo ở trước ngực của Vũ Ngọc Hân đã bị Bạch Duệ Thần cởi ra từ lúc nào không hay biết, để lộ ra một cảnh xuân khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy đỏ mặt. Phần thân trên của Vũ Ngọc Hân gần như phơi bày hoàn toàn ở trước mặt của Bạch Duệ Thần hắn.
Vũ Ngọc Hân không thể làm gì khác, cô ta chỉ biết để mặc cho Bạch Duệ Thần muốn làm gì thì làm, muốn nhìn gì thì nhìn. Nhưng nếu Bạch Duệ Thần không đồng ý với điều kiện kia của Vũ Ngọc Hân, cô ta chắc chắn sẽ không để Bạch Duệ Thần tiến thêm một bước nữa.
Cho dù là thế nào đi chăng nữa, Vũ Ngọc Hân nhất định phải cứu lấy mẹ của mình. Nếu Bạch Duệ Thần đồng ý, cô ta sẽ chấp nhận yêu cầu mà Bạch Duệ Thần đã đưa ra. Chỉ cần cứu được mẹ mình, Vũ Ngọc Hân có thể làm bất cứ điều gì.
Trong đầu của Vũ Ngọc Hân lúc này hoàn toàn không để ý đến tam quan hay là lời ra tiếng vào của người đời nữa. Vũ Ngọc Hân bây giờ không muốn suy nghĩ đến mấy thứ đó nữa. Cô ta không muốn nghĩ nhiều đến như vậy. Chỉ cần có thể cứu mẹ, việc gì cô ta cũng sẽ làm.
Hơn nữa, bệnh tình của mẹ cô ta đã bước vào giai đoạn nghiêm trọng rồi. Bác sĩ nói rằng đây chính là thời điểm vàng để làm phẫu thuật, chỉ cần có tiền mà thôi. Vì vậy, thời gian này Vũ Ngọc Hân mới làm việc cật lực như vậy để kiếm tiền làm phẫu thuật cho mẹ mình, để bà có thể mau chóng khỏe lại.
Yêu cầu của Vũ Ngọc Hân vừa mới được đưa ra, Bạch Duệ Thần hắn hoàn toàn có thể làm được điều này. Nụ cười trên môi của Bạch Duệ Thần đậm dần lên, khoé môi ngày càng cong, đôi mắt đen sâu đã bị dục vọng nhuốm màu. Giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Duệ Thần khàn khàn mang theo dục vọng to lớn.
"Tưởng chuyện gì to lớn lắm, hóa ra chỉ là chuyện cỏn con này thôi à? Vũ Ngọc Hân, chỉ cần cô khiến tôi cảm thấy hài lòng, thì không những chi phí điều trị bệnh của mẹ cô, tôi sẽ lo tất cả, mà tôi sẽ cho cô một số tiền lớn để cô sống sung sướng cả đời. Về chuyện tiền nong, Bạch Duệ Thần tôi không thiếu!"
Bạch Duệ Thần giàu như vậy mà, làm sao mà không có tiền được chứ. Thiếu gì thì thiếu chứ chắc chắn Bạch Duệ Thần sẽ không bao giờ thiếu tiền rồi. Dù sao Bạch Duệ Thần cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn Bạch thị nắm trong tay hơn năm mươi phần trăm huyết mạch kinh tế của đất nước, làm sao mà không giàu có cho được.
Bạch Duệ Thần vừa nói, cánh tay của hắn chạm vào bộ ngực đầy đặn kia của Vũ Ngọc Hân mà xoa nắn. Ánh mắt thâm sâu đã chứa đầy dục vọng kia của Bạch Duệ Thần cứ nhìn chằm chằm vào hai quả anh đào đang nhô cao kia.
Thân thể của người phụ nữ gần như là loã lồ trước mặt của Bạch Duệ Thần hắn khiến cho đầu óc của Bạch Duệ Thần hắn như là muốn nổ tung ra vậy. Dục vọng dưới thân gần như bùng nổ. Người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này quả thật làm cho Bạch Duệ Thần hắn cảm thấy hứng thú, khiến cho dục vọng của Bạch Duệ Thần hắn mãnh liệt như vậy cơ mà.
Nhưng Bạch Duệ Thần hắn vẫn phải đè nén cái thứ được gọi là dục vọng kia xuống. Bạch Duệ Thần còn muốn từ từ nhấm nháp, từ từ thưởng thức người phụ nữ đang không ngừng vặn vẹo đang bị tra tấn bởi dục vọng kia ở trước mặt của Bạch Duệ Thần hắn. Hơn nữa, Vũ Ngọc Hân còn chưa đồng ý với Bạch Duệ Thần hắn, và Bạch Duệ Thần hắn cũng chẳng cảm thấy vội là bao.
"Bạch phó tổng, ngài nói thật sao? Ngài đảm bảo là không có lừa tôi?"
Vũ Ngọc Hân dặn mãi mới ra được một hơi, nói được một câu thì gần như sức lực của cô ta đã gần như cạn kiệt hoàn toàn rồi. Hai bàn tay nắm chặt đã đổ đầy mồ hôi, Vũ Ngọc Hân dùng răng cắn chặt lấy bờ môi khô khốc của mình, cố giữ cho bản thân mình một chút tỉnh táo. Hai mắt của người phụ nữ mơ hồ như bị tình dục điều khiển.
"Vũ Ngọc Hân, chẳng lẽ tôi nói nãy giờ mà cô vẫn không tin hay sao chứ? Bạch Duệ Thần tôi là người nói lời không biết giữ lời đến như vậy à?"
Bạch Duệ Thần hắn bỗng dưng cảm thấy thật thất bại. Mặc cho Bạch Duệ Thần hắn khẳng định nãy giờ nhưng người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này vẫn chưa hề tin tưởng hắn. Chẳng lẽ coi lời của Bạch Duệ Thần hắn giống như là lời nói đùa lắm hay sao?
Thế nhưng, Bạch Duệ Thần hắn lại không hề cảm thấy tức giận, mà Bạch Duệ Thần lại còn cảm thấy cực kỳ vui vẻ là đằng khác nữa kìa. Lần đầu tiên có một người phụ nữ rất là bình thường lại dám không tin tưởng Bạch Duệ Thần hắn như vậy đấy. Nếu là kẻ khác thì chắc chắn cái mạng của người đó đã mất từ lúc nào rồi.
"Được thôi, tôi biết cô sợ tôi nuốt lời. Vậy để tôi cho cô nhìn thấy những lời mà Bạch Duệ Thần tôi nói có phải là sự thật hay không?"
Bạch Duệ Thần đưa tay vào trong túi áo, rút ra một chiếc điện thoại sang trọng nhưng rất đắt tiền. Bạch Duệ Thần liếc mắt sang người phụ nữ đang không ngừng thở dốc kia, lạnh lùng hỏi.
"Nói đi, bệnh viện mà mẹ của cô đang nằm là ở đâu? Mẹ cô tên là gì? Nằm ở phòng nào?"
Sau khi Vũ Ngọc Hân nói ra những thông tin mà Bạch Duệ Thần cần, thì cánh tay của Bạch Duệ Thần liên tục bấm vào bàn phím trên chiếc điện thoại ở trên tay của hắn. Tiếng tít tít tít ở trên màn hình điện thoại phát ra, dường như Bạch Duệ Thần đang muốn gọi đi đâu đó.
Sau khi phía đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói của Bạch Duệ Thần vang lên như là muốn ra lệnh cho người ở bên kia.
"Viện trưởng có phải không? Bệnh nhân ở phòng 276 đang điều trị ở bệnh viện của ông, ông lập tức bắt tay chữa trị cho người đó cho tôi. Toàn bộ chi phí sẽ do Bạch Duệ Thần tôi chi trả toàn bộ, chỉ cần người đó mau chóng khỏe lại."
"Bạch phó tổng, ngài yên tâm đi, nếu ngài đã nói như thế, tôi sẽ dốc hết sức mình."
Bên kia truyền đến một giọng nói như là đang muốn nịnh nọt Bạch Duệ Thần. Đó chính là viện trưởng của bệnh viện, nơi mà mẹ của Vũ Ngọc Hân đang nằm điều trị ở đó. Bạch Duệ Thần vốn có quen biết với ông ta, muốn ông ta chữa trị cho mẹ của Vũ Ngọc Hân, điều này hoàn toàn dễ dàng.
Bạch Duệ Thần dập máy, ánh mắt liếc sang chỗ mà Vũ Ngọc Hân đang nửa nằm nửa ngồi.
"Bây giờ cô đã tin hay chưa?"