"Vũ Ngọc Hân, cô thật sự vẫn chưa tin tôi hay sao. Tôi biết cô đang lo lắng điều gì. Bạch Duệ Thần tôi đảm bảo với cô, chỉ cần cô khiến Bạch Duệ Thần tôi cảm thấy hài lòng, tôi đảm bảo sẽ cho Vũ Ngọc Hân cô ăn sung mặc sướng cả đời này. Không những thế, bất cứ yêu cầu nào của cô, tôi cũng sẽ đáp ứng."
Người phụ nữ này là người đầu tiên khiến cho Bạch Duệ Thần hắn không tức giận khi cô ta chẳng dám lên tiếng trả lời Bạch Duệ Thần hắn đấy. Mà Bạch Duệ Thần còn cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với người phụ nữ tên là Vũ Ngọc Hân này.
"Bạch phó hội, ngài nói có thật không? Chỉ cần tôi đồng ý, ngài sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của tôi chứ?"
Hai cánh môi của Vũ Ngọc Hân hơi mấp vào, giọng nói của cô ta mang theo vẻ run rẩy như là đang rất sợ hãi. Tưởng đâu Bạch Duệ Thần sẽ tức giận, nhưng phản ứng của Bạch Duệ Thần hắn hoàn toàn khiến cho người ta không khỏi bất ngờ. Bạch Duệ Thần bỗng cười lớn, trên gương mặt lộ rõ vẻ thích thú đối với người phụ nữ này.
"Ha ha ha ha ha. Vũ Ngọc Hân, cũng công việc, gan của cô cũng lớn thật đấy. Còn dám ra điều kiện với Bạch Duệ Thần tôi. Nhưng không sao, tôi thích."
"Nói đi, yêu cầu của cô rốt cuộc là gì? Tôi sẽ đáp ứng cô."
Bạch Duệ Thần cực kì ung dung, hắn vắt chéo hai chân mình, dựa lưng vào chiếc ghế sô pha ở phía đằng sau mình. Cánh tay của Bạch Duệ Thần đặt tay lên vai của người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân kia, để người của Vũ Ngọc Hân hơi dựa vào vai của Bạch Duệ Thần hắn.
Vũ Ngọc Hân im lặng để cho Bạch Duệ Thần tùy ý khoác tay lên vai của mình, mặc cho Bạch Duệ Thần hắn muốn làm gì thì làm. Vũ Ngọc Hân cũng không muốn Bạch Duệ Thần động chạm vào người của mình như vậy. Bọn họ cũng chỉ được gọi là vừa mới quen biết, cũng không tính là thân thiết gì là mấy. Chưa gì đã thân mật như vậy khiến cho Vũ Ngọc Hân có chút gì đó không quen cho lắm.
Nhưng Vũ Ngọc Hân cũng không dám gạt tay của Bạch Duệ Thần ra, gan của một nhân viên nhỏ bé như cô ta không dám làm cho một nhân vật lớn như là Bạch Duệ Thần cảm thấy mất hứng. Không muốn nhưng lại không thể làm gì, Vũ Ngọc Hân đành phải cắn răng mặc cho Bạch Duệ Thần hắn tùy ý muốn làm gì thì làm, cô ta không dám lên tiếng, cũng không có quyền để mà lên tiếng mà "dạy bảo" Bạch Duệ Thần.
Trong lòng của Vũ Ngọc Hân không tránh khỏi được sự dao động. Bạch Duệ Thần đã đảm bảo như vậy rồi, có người phụ nữ nào lại không muốn cơ chứ? Hơn nữa, Bạch Duệ Thần cũng đã nói là sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của Vũ Ngọc Hân, chỉ cần đó là điều không quá đáng là được.
Khuôn mặt của Vũ Ngọc Hân vẫn hiện lên vẻ không tin tưởng được. Trong lòng của cô ta vẫn lo sợ, Bạch Duệ Thần sẽ không giữ đúng lời hứa của mình, đến lúc đó, Vũ Ngọc Hân cô ta sẽ mất cả vốn lẫn lãi mất. Như vậy, Vũ Ngọc Hân vừa đánh mất sự trong sạch của mình, bị người đời chửi mắng. Hơn nữa cô ta lại chẳng thể cứu được mẹ của mình nữa. Đến lúc đó thì Vũ Ngọc Hân sẽ phải làm sao bây giờ?
Vũ Ngọc Hân hơi ngẩng gương mặt giống Tư Mộc đến bảy phần kia lên nhìn Bạch Duệ Thần. Nếu không quen biết, chắc chắn sẽ có người nhận nhầm Vũ Ngọc Hân và Tư Mộc, vợ cũ của Bạch Duệ Thần với nhau. Khuôn mặt của Vũ Ngọc Hân hơi nghi ngờ, đôi môi khẽ run rẩy hỏi Bạch Duệ Thần.
"Bạch phó tổng, ngài nói thật chứ? Ngài chắc chắn là mình không lừa tôi thật sao?"
Lại một lần nữa, Bạch Duệ Thần bật cười lớn khiến cho sự im lặng của căn phòng bị phá vỡ. Mấy lần như vậy, Bạch Duệ Thần khiến cho Vũ Ngọc Hân không khỏi cảm thấy ngạc nhiên cực kỳ. Đáng lẽ ra Bạch Duệ Thần phải tức giận chứ? Nhưng tại sao Bạch Duệ Thần lại cười như đang rất vui vẻ vậy? Thật là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu mà.
"Vũ Ngọc Hân, đến bây giờ mà cô vẫn chưa chịu tin lời của Bạch Duệ Thần tôi nói hay sao? Cô nghĩ tôi rảnh đến mức đi trêu đùa một người phụ nữ như cô hả? Nếu tôi không cảm thấy hứng thú với cô, thì cô nghĩ bản thân cô còn ngồi ở đây vào lúc này hay sao?"
Một cánh tay của Bạch Duệ Thần chạm nhẹ vào gương mặt mang vài phần giống với người vợ cũ của Bạch Duệ Thần hắn, Tư Mộc. Cánh tay của Bạch Duệ Thần đi khắp một vòng xung quanh gương mặt của Vũ Ngọc Hân. Rồi tiếp đó, cánh tay của Bạch Duệ Thần đã chạm nhẹ vào vào chiếc cổ trắng nõn kia của Vũ Ngọc Hân.
Tưởng như Bạch Duệ Thần sẽ yên phận, nhưng không phải là như vậy. Cánh tay hư hỏng kia của Bạch Duệ Thần đi dọc một đường xuống dưới, chạm vào bộ ngực đã căng tròn kia của Vũ Ngọc Hân. Bạch Duệ Thần dùng sức xoa nắn, tuy qua một lớp áo nhưng Bạch Duệ Thần cũng có thể cảm nhận được sự đầy đặn của bộ ngực.
Vũ Ngọc Hân dưới sự xoa nắn của đôi bàn tay hư hỏng kia của Bạch Duệ Thần, cô ta liên tục thở dốc. Cả người của Vũ Ngọc Hân bỗng nhiên nóng rực như đang có một ngọn lửa vô hình đang không ngừng bùng cháy ở trong cơ thể của cô ta.
Bạch Duệ Thần vẫn không yên phận tiếp tục hành động của mình. Vũ Ngọc Hân rất muốn ngăn cản nhưng dường như cả người của cô ta đã không còn một chút sức lực nào cả. Hai cánh tay của cô ta rã rời đặt trên ghế, hai mắt của cô ta hơi nhắm hờ lại, dường như người phụ nữ này đang rất là hưởng thụ.
Bạch Duệ Thần nhìn người phụ nữ đang thoả mãn kia, khoé môi của Bạch Duệ Thần hắn không kìm được mà nhếch lên một đường. Chỉ có một chút kích thích như vậy mà người phụ nữ này đã sắp không trụ nổi rồi, nếu như Bạch Duệ Thần dùng sức hơn nữa thì không biết người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này sẽ như thế nào đây ha?
Vũ Ngọc Hân biết Bạch Duệ Thần đang khơi gợi dục vọng ở trong người của cô ta. Bạch Duệ Thần quả thật thâm hiểm, dùng hẳn cách này để kích thích Vũ Ngọc Hân. Bây giờ, cho dù là lý trí của cô ta không đồng ý nhưng không thể phủ nhận rằng cơ thể cô ta không muốn cho được.
Cả người của Vũ Ngọc Hân nóng rực lên. Bộ ngực đầy đặn dưới sự xoa nắn của Bạch Duệ Thần đã ưỡn hẳn lên rồi. Tuy là bên ngoài cơ thể của Vũ Ngọc Hân vẫn còn được che kín bởi một lớp áo nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đôi gò bồng của cô ta đã ưỡn hẳn lên như thế kia.
Bạch Duệ Thần đã thành công khơi gợi dục vọng ở bên trong cơ thể của cô ta. Vũ Ngọc Hân dù sao cũng chỉ là một con người bình thường, cô ta cũng có thất tình lục dục. Hơn thế nữa, dưới sự khiêu khích của đôi bàn tay hư hỏng kia của Bạch Duệ Thần, một cao thủ tình trường khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải giơ tay đầu hàng, Vũ Ngọc Hân làm sao mà chịu được.
"Ưm... Ưm..."
Những âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng của Vũ Ngọc Hân khiến cho người nghe thấy cũng phải cảm thấy đỏ bừng cả mặt mũi lên. Hai bên má của Vũ Ngọc Hân đã đỏ bừng. Cô ta như không thể tin nổi, tại sao cô ta lại có thể phát ra những âm thanh rên rỉ như thế kia chứ? Sự khiêu khích của Bạch Duệ Thần ngày càng mạnh mẽ hơn khiến cho cả người của Vũ Ngọc Hân càng ngày càng nóng, nóng cứ như là bị người ta bỏ thuốc ấy.
Bạch Duệ Thần nhìn người phụ nữ đang không ngừng vặn vẹo kia, trên gương mặt anh tuấn của hắn hiện lên rõ sự hài lòng. Bạch Duệ Thần đưa gương mặt của mình ghé sát vào tai của Vũ Ngọc Hân, giọng nói của Bạch Duệ Thần khàn khàn mang theo một thứ gọi là dục vọng, một thứ dục vọng cực kì mãnh liệt.
"Thế nào? Được Bạch Duệ Thần tôi phục vụ như vậy, Vũ Ngọc Hân, cô có cảm thấy thoải mái, dễ chịu hay không?"
Từng hơi thở của Bạch Duệ Thần phả vào vành tai của Vũ Ngọc Hân, khiến cho vành tai của cô ta bỗng chốc đỏ bừng lên. Không những thế, Vũ Ngọc Hân còn cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, khó chịu nữa kìa.
Vũ Ngọc Hân liên tục thở hổn hển lấy dưỡng khí như là muốn bản thân của mình tỉnh táo hơn, cô ta không muốn Bạch Duệ Thần điều khiển toàn bộ tâm trí của cô ta. Hai cánh tay của Vũ Ngọc Hân bám chặt vào lớp vải được bao bọc ở trên chiếc ghế sô pha kia, dường như muốn khống chế dục vọng của bản thân mình.
Nụ cười ở trên gương mặt của Bạch Duệ Thần ngày càng đậm dần, hai mắt của Bạch Duệ Thần đã mang theo một thứ dục vọng to lớn đến cực điểm rồi.
"Nếu muốn thì kêu ra đi. Đừng ép bản thân của mình phải nhịn như vậy, chắc chắn sẽ khiến bản thân của mình không thoải mái đâu."
Bạch Duệ Thần vốn dĩ đã rất muốn rồi. Nhưng Bạch Duệ Thần muốn chính miệng người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này nói bản thân cô ta tự nguyện lên giường cùng với Bạch Duệ Thần hắn chứ không phải là do bị Bạch Duệ Thần ép buộc.
"Sao nào, có muốn hay là không?"
Liên tục bị Bạch Duệ Thần khiêu khích, bức tường phòng ngự của Vũ Ngọc Hân đã hoàn toàn sụp đổ. Lý trí đã gần như bị dục vọng của bản thân lấn át hoàn toàn rồi. Lúc này, trong đầu của Vũ Ngọc Hân gần như trống rỗng, không còn một chút gì còn sót lại cả. Cho dù lúc này cô ta có không đồng ý thì thân thể của cô ta cũng không nghĩ như vậy đâu.
Thế nên, cứ ra sao thì ra đi. Vũ Ngọc Hân muốn để cho bản thân của mình phóng túng một lần đi.
Nhưng Vũ Ngọc Hân vẫn còn một chút lý trí ở trong đầu. Cô ta hổn hển nói mãi mới được một câu.
"Bạch phó tổng, có thật chỉ cần tôi đáp ứng yêu cầu của ngài thì tôi muốn gì cũng được phải không?"
"Nếu nó không quá đáng thì tất nhiên tôi sẽ đáp ứng cô."
"Vậy nếu tôi muốn toàn bộ chi phí chữa bệnh của mẹ tôi ngài chi trả tất được không?"