Đây đều là những món ăn đơn giản nhưng lại gắn liền với tuổi thơ của biết bao nhiêu người. Thông thường, những người lựa chọn địa điểm này để hẹn hò không chỉ khung cảnh của nơi này cực kỳ lãng mạn, mà những món ăn ở nơi này còn gắn liền với tuổi thơ của biết bao nhiêu người nữa.
Tư Mộc thật sự rất muốn ăn hết những đồ ăn ở đây, nhưng sợ rằng bụng của cô cũng không có đủ chỗ chứa rồi. Ở nhà, Bạch Hạo Vân đã ép cô ăn đến no căng cả bụng luôn rồi, làm gì còn chỗ để ăn những món ăn này cơ chứ.
Tư Mộc trong lòng thầm trách mắng Bạch Hạo Vân. Con người này cũng thật là, nếu đã đưa cô đến đây rồi thì sao lại bắt cô ăn nhiều thức ăn đến như vậy chứ. Hại cô đến nơi này chỉ có thể trơ mắt nhìn những món ăn trông cực kỳ là ngon kia nhưng lại không được ăn chúng. Tư Mộc thật sự muốn ăn chúng mà! Cho cô ăn đi! Nhưng liệu bụng của cô có đủ chỗ chứa hay không mới là điều quan trọng.
Nhưng Bạch Hạo Vân không tàn nhẫn đến mức để cho Tư Mộc vừa đi dạo vừa nhìn những đồ ăn kia mà không được ăn đâu. Thỉnh thoảng Bạch Hạo Vân lại mua cho cô một xiên thịt nướng chẳng hạn, hay là một ít bánh cho cô ăn.
Mỗi một lần như thế, Tư Mộc đều híp mắt cười một cách cực kì hạnh phúc nhìn Bạch Hạo Vân, khiến cho anh cũng cảm thấy vui lay. Ý tưởng này của Bạch Hạo Vân cũng không tồi, để cho Tư Mộc được ăn những món ăn ở đây, hơn nữa không làm cho cô cảm thấy quá no.
Đang đi, Tư Mộc ngửi thấy một mùi ngô nướng rất thơm phả vào mũi của mình. Mùi vị này thật khiến cho Tư Mộc nhớ đến hồi nhỏ của mình. Cũng đã lâu rồi, Tư Mộc chưa được ăn món ăn này rồi. Bước chân của Tư Mộc dừng lại, cô quay sang chỗ của Bạch Hạo Vân, hai mắt long lanh như đang muốn cầu xin điều gì đó.
"Bạch Hạo Vân, tôi muốn ăn ngô nướng!"
Thấy Tư Mộc khẩn cầu như vậy, Bạch Hạo Vân cũng không nỡ từ chối cô như vậy. Bạch Hạo Vân đưa mắt nhìn một vòng xung quanh đây, nhưng lại chẳng có quán nào bán cả. Nhưng chắc chắn phía trước sẽ có người bán nên mới có mùi thơm như vậy.
"Được rồi, em đứng ở đây chờ anh một chút, để anh đi mua cho em!"
Tư Mộc ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn bóng lưng của Bạch Hạo Vân đang khuất dần, không hiểu sao ở trong lòng của Tư Mộc lại cảm thấy rất là vui vẻ.
Nhưng bỗng dưng, từ phía sau, có một cánh tay kéo cả người của Tư Mộc quay lại. Giọng nói trầm ổn vang lên, hình như là tiếng của một người đàn ông.
"Cô với Bạch Hạo Vân, làm gì ở đây? Sao hai người lại thân mật đi đến đây như vậy?"
Tư Mộc cảm thấy cả người mình bị ai đó kéo quay ngược trở lại. Mà giọng nói này Tư Mộc nghe rất là quen. Người đàn ông này chắc chắn Tư Mộc đã từng gặp ở đâu rồi. Khuôn mặt của Tư Mộc hơi nhăn nhó lại vì cánh tay của mình bị đối phương siết chặt lại, khiến cho những vết hằn đỏ xuất hiện ở trên đó.
Quay người lại, Tư Mộc trợn to mắt như không thể tin nổi vào mắt của mình vậy. Tại sao người này lại ở đây? Hai mắt của Tư Mộc mở to, cô há hốc mồm nhìn người đàn ông đang siết chặt cánh tay trắng nõn kia của mình.
Là hắn!
Người đàn ông này không ai khác lại chính là người đàn ông mà Tư Mộc từng yêu, cũng chính là chồng cũ của cô, Bạch Duệ Thần.
Nhưng mà tại sao Bạch Duệ Thần lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa hắn ta có lý do gì mà đòi xen vào chuyện của Tư Mộc cô cơ chứ? Tư Mộc và Bạch Duệ Thần lúc này đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi, sao người đàn ông này lại cứ thích xen vào chuyện này cơ chứ?
Nếu Bạch Duệ Thần rảnh như vậy ấy, thì hắn ta nên về nhà quản lí cho tốt cái cô vợ thích gây chuyện kia của hắn ta, Tư Giai đi. Chứ ở đây quản chuyện của cô làm gì?
Tư Mộc bắt đầu có phản ứng trở lại, cô giằng mạnh cánh tay của mình ra, không để cho Bạch Duệ Thần khiến cho cô đau nữa. Bây giờ, cô không phải là Tư Mộc của trước kia nữa mà để cho Bạch Duệ Thần dễ dàng ăn hiếp như trước kia nữa đâu.
"Bạch Duệ Thần, anh làm cái gì vậy? Anh buông tôi ra mau."
Bạch Duệ Thần thấy Tư Mộc có phản ứng mạnh mẽ như là đang muốn tránh xa mình như vậy, trong lòng của hắn không khỏi cảm thấy khó chịu, cảm thấy cực kỳ bực tức. Bạch Duệ Thần hắn cảm thấy không cam tâm, không phải trước đây người phụ nữ này luôn tìm cách để tới gần Bạch Duệ Thần hắn hay sao?
Sao bây giờ, cứ mỗi khi nhìn thấy Bạch Duệ Thần hắn, Tư Mộc lại cứ tránh hắn như tránh tà như vậy chứ? Không phải người phụ nữ này yêu Bạch Duệ Thần hắn hay sao? Bây giờ Tư Mộc lại ở đây nắm tay người đàn ông khác như vậy chứ?
Mà người đó lại là anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Duệ Thần hắn nữa chứ!
Hai mắt của Bạch Duệ Thần bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm lên thân thể yếu ớt của người con gái đang đứng trước mặt mình. Không ngờ, hôm nay Bạch Duệ Thần hắn đến đây lại vô tình chứng kiến một màn như thế này đây.
Nơi được gọi là chợ tình này vốn được nhà họ Bạch đầu tư vào. Nói cách khác, đây cũng chính là nơi nhà họ Bạch mở ra. Hôm nay, tâm trạng của Bạch Duệ Thần không được tốt nên hắn ta mới đến đây kiểm tra, thật không thể ngờ rằng lại gặp phải Bạch Hạo Vân và Tư Mộc ở đây nữa chứ.
Anh trai cùng cha khác mẹ của mình cùng với người vợ trước đây của mình là Tư Mộc lại thân thiết nắm tay nhau một cách cực kỳ thân mật cùng nhau đi dạo nữa chứ. Từ đầu, khi nhìn thấy hai người, Bạch Duệ Thần đã di theo hai người bọn họ rồi.
Tất cả những hành động thân mật của Bạch Hạo Vân và Tư Mộc đều lọt toàn bộ vào tầm mắt của Bạch Duệ Thần hắn. Không một ai biết rằng, lúc đó, Bạch Duệ Thần cảm thấy những hành động đó nó chướng mắt như thế nào.
Bạch Duệ Thần chỉ muốn xông lên tách hai người bọn họ ra mà thôi! Bạch Duệ Thần cũng không biết vì sao mình lại đi theo Tư Mộc và Bạch Hạo Vân nữa, và tại sao những cảm xúc cực kỳ khó chịu này lại xuất hiện ở trong lòng của hắn. Bạch Duệ Thần thật sự cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ chỉ vì Tư Mộc là vợ cũ của Bạch Duệ Thần hắn nên hắn mới cảm thấy như vậy ư. Nhưng bây giờ hai người đã không còn quan hệ gì nữa, Bạch Duệ Thần có quyền gì mà xen vào chuyện của Tư Mộc cơ chứ? Hơn nữa, Bạch Duệ Thần vẫn còn đang là anh rể của Tư Mộc đấy.
Bạch Duệ Thần đã cố gắng kiềm chế bản thân của mình không xông lên đánh nhau với Bạch Hạo Vân. Bởi vì nếu thế, hình tượng của Bạch Duệ Thần hắn ở trên các mặt báo ngày mai sẽ cực kỳ khó coi. Mà Bạch Duệ Thần không thể để bản thân của mình xuất hiện một cách khó coi như vậy được.
Bạch Duệ Thần ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tư Mộc, giọng nói phát ra từ khoé miệng của hắn dường như là đang rất tức giận. Nhưng tại sao Bạch Duệ Thần hắn lại tức giận? Và hắn có quyền gì để tức giận cơ chứ?
"Cô mau nói cho tôi biết, tại sao cô và Bạch Hạo Vân lại ở đây? Và tại sao hai người lại thân mật như vậy chứ? Chẳng lẽ hai người đi hẹn hò, định tiến thêm một bước hay sao?"
Nhìn vào ánh mắt giận dữ kia của Bạch Duệ Thần, Tư Mộc không khỏi cảm thấy run sợ. Sống lưng của cô đã lạnh toát rồi. Nhưng cô sợ chứ không có nghĩa là Tư Mộc không dám chống lại Bạch Duệ Thần. Tư Mộc đứng thẳng người ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của Bạch Duệ Thần kia.
"Bạch Duệ Thần, xin hỏi anh và tôi có quan hệ như thế nào mà tôi phải trả lời anh? Anh nên nhớ, bây giờ tôi và anh hoàn toàn không có một chút quan hệ gì, chúng ta coi như người hoàn toàn không quen biết, tôi đi với ai hay hẹn hò với ai hoàn toàn không liên quan gì đến anh cả."
Nghe câu nói này phát ra từ miệng của Tư Mộc, khoé môi của Bạch Duệ Thần hơi nhếch lên. Người phụ nữ này quả thật đã thay đổi quá nhiều, trước đây, không phải là Tư Mộc có mười cái lá gan cũng không dám cãi lại lời của Bạch Duệ Thần hắn như vậy. Nhưng không ngờ bây giờ người phụ nữ tên Tư Mộc này lại có thể đứng thẳng lưng mà đối đáp với Bạch Duệ Thần hắn như vậy.
Nhưng điều này lại khiến cho Bạch Duệ Thần cảm thấy cực kì thú vị.
Hai tay của Bạch Duệ Thần đút vào trong túi quá của mình, ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm lên người của Tư Mộc.
"Tư Mộc, cô nên nhớ chúng ta từng là vợ chồng. Hay nói cách khác cô chính là vợ cũ của tôi đấy. Mà người mà cô đi cùng lại chính là anh trai của tôi, cô nói xem Bạch Duệ Thần tôi có nên can thiệp vào chuyện của hai người hay không?"
Tư Mộc cảm thấy buồn cười.
Bạch Duệ Thần còn dám nói hắn từng là chồng của cô hay sao? Chẳng lẽ Bạch Duệ Thần đã quên khi hai người còn là vợ chồng, hắn ta đã làm ra những chuyện gì à? Bạch Duệ Thần đã quên thật hay là đang giả vờ quên mất vậy.
Tư Mộc nhếch môi một cái, trên gương mặt của cô lộ ra sự khinh bỉ rõ rệt ai cũng nhìn thấy được. Ánh mắt lạnh lùng nhưng lại cực kì mạnh mẽ của người con gái nhìn thẳng về phía của Bạch Duệ Thần, giọng nói đanh thép vang lên.
"Đúng, cái này anh nói không sai. Chúng ta đã từng là vợ chồng. Nhưng Bạch Duệ Thần à, anh nên nhớ đó chỉ là đã từng mà thôi! Bây giờ chúng ta đã không có quan hệ gì nữa rồi, bất cứ liên quan gì cũng không có. Chúng ta đã ly hôn một thời gian rồi.
Hơn nữa, đừng có quên, bây giờ Bạch Duệ Thần anh vẫn còn đang là anh rể của tôi đấy! Anh rể à, tôi mong anh giữ khoảng cách với tôi một chút. Tôi không muốn chị tôi hiểu lầm rồi để chúng tôi xảy ra xô xát đâu.
Tôi muốn sống yên ổn, làm ơn đừng có gây thêm phiền phức cho tôi nữa. Làm ơn, hãy để tôi yên!"