"Anh đưa em ra ngoài tất nhiên muốn đưa em đi chơi cho khuây khoả tinh thần rồi. Để em ở nhà nhiều cũng cảm thấy chán. Còn lý do vì sao anh lại đưa em đến nơi này à, tại vì anh cũng muốn biết nơi được gọi là chợ tình nó có như lời đồn đại của người ta không ấy mà.
Anh cũng muốn đến nơi này lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội. Nhân tiện hôm nay rảnh, cơ hội ngàn năm có một như vậy tất nhiên là phải nắm bắt lấy nó chứ. Với lại, để em một mình ở nhà cô đơn lắm thế nên tiện thể đưa em đi cùng luôn cho vui ấy mà!"
Bạch Hạo Vân từ từ giải thích với Tư Mộc.
Nghe xong mấy lời này của Bạch Hạo Vân, Tư Mộc không biết là mình nên vui hay là nên buồn nữa đây. Vui vì lâu lắm mới được Bạch Hạo Vân đưa ra ngoài đi chơi. Còn buồn thì hóa ra Bạch Hạo Vân sợ cô ở nhà một mình nên mới kéo cô đi theo thôi!
Bạch Hạo Vân, xem như anh lợi hại! Tôi chịu thua anh luôn!
Tư Mộc cũng đến cạn lời, cô không biết bản thân của mình phải nói cái gì nữa đây trời. Ai mà biết được hôm nay cô có phải trở thành cái bóng đèn sáng rực giữa Bạch Hạo Vân và người anh thích đấy chứ. Biết đâu được, lỡ như Tư Mộc phải ngồi đó ăn cẩu lương thì sao chứ? Cô chịu thôi, cú sốc này, Tư Mộc cô chịu không có nổi đâu, nên tha cho cô đi.
"Hơn nữa, anh cũng muốn đến đây xem thử nơi này như thế nào. Để sau này, lỡ như gặp được người mình thích thì có thể đưa cô ấy đến đây rồi. Nơi này để hẹn hò cũng là một địa điểm khá lý tưởng đấy nhỉ."
Sau khi lời này của Bạch Hạo Vân vừa mới dứt, trái tim của Tư Mộc phát ra âm thanh "thịch" một cái. Nhìn vào ánh mắt thâm tình kia của Bạch Hạo Vân, không hiểu tại sao trong lòng của Tư Mộc đã có một chút cảm giác gì đó cực kỳ khó chịu sau khi Bạch Hạo Vân nhắc đến người con gái mà mình thích kia.
Tư Mộc có một chút gì đó không cam tâm, nhưng cô lại không hề thể hiện điều đó ra bên ngoài. Người con gái nào mà lọt được vào mắt xanh của Bạch Hạo Vân, chắc hẳn người đó phải may mắn lắm thì mới được như vậy. Trong lòng của Tư Mộc có rất nhiều là cảm xúc lẫn lộn, hồi hộp có, trông chờ có và cả không muốn nó xảy ra cũng có. Tư Mộc cũng không biết tại sao bản chất của mình lại như vậy nữa?
Nhưng cô lại không hề biết rằng, người con gái ở trong lời nói kia của Bạch Hạo Vân lại chính là bản thân mình. Bạch Hạo Vân vẫn luôn chờ đến một ngày được nắm tay của Tư Mộc cùng dạo bước trên con đường này, cùng trò chuyện, cùng hẹn hò.
Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đến đây cũng chỉ là muốn dành ra một không gian riêng cho hai người. Nói một cách khác, có thể xem buổi tối hôm nay như là một buổi hẹn hò vậy. Nhưng Tư Mộc vẫn rất đơn thuần, cô cũng chỉ xem đây là một buổi đi chơi bình thường mà thôi!
Bạch Hạo Vân đưa giỏ hoa mà anh đang cầm trên tay cho Tư Mộc. Suýt chút nữa thì quên mất, Bạch Hạo Vân mua những bông hoa này là để tặng cho Tư Mộc mà.
"Tặng em đó, cầm lấy đi!"
"Tặng tôi sao? Không phải chứ?"
Gương mặt của Tư Mộc hiện lên vẻ khó tin đến cực kỳ. Bạch Hạo Vân mua những bông hoa này là để tặng cho cô hay sao?
"Không tặng cho em thì còn tặng cho ai vào đây nữa? Em đúng là một cô gái ngốc nghếch mà. Mau cầm lấy đi, nhanh lên. Rồi anh dẫn em đi chơi!"
Bạch Hạo Vân dúi giỏ hoa ở trên tay của mình lên tay của Tư Mộc, khiến cho cô không muốn cũng phải cầm lấy cái giỏ hoa hồng kia. Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc ngoan ngoãn cầm lấy giỏ hoa từ trên tay của anh, lúc này Bạch Hạo Vân mới cảm thấy vừa lòng.
Nhìn những bông hoa hồng tươi thắm đang được đặt trong chiếc giỏ được đan tinh xảo kia, ánh mắt của Tư Mộc không dấu nổi một sự vui mừng ở sâu trong ánh mắt sâu thẳm của cô kia. Không hiểu tại sao Tư Mộc lại cảm thấy rất vui nữa, nhất là khi Bạch Hạo Vân nói muốn tặng cho cô số hoa này.
Lúc đầu, Tư Mộc còn tưởng Bạch Hạo Vân mua tặng cho người con gái nào khác cơ. Mà Bạch Hạo Vân đi cùng Tư Mộc đến đây, còn ngoài ra, anh cũng có quen biết ai đâu, không tặng cho Tư Mộc thì tặng cho ai bây giờ? Chẳng lẽ lại tặng cho ma hay là ai?
Tư Mộc ngẩn người nhìn những bông hoa ở trên tay của mình một lúc, sau đó, cô ngẩng mặt lên nhìn Bạch Hạo Vân, giọng nói phát ra từ miệng của người con gái mang theo một chút gì đó thẹn thùng, ngại ngùng giống như là đang yêu vậy.
"Cảm ơn anh nha!"
Nói xong câu này, khuôn mặt của Tư Mộc đỏ bừng lên cứ như một trái cà chua chín vậy. Tư Mộc cảm thấy khuôn mặt của mình bỗng nhiên nóng bừng lên, hệt như là có một ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng trên gương mặt của mình.
Bạch Hạo Vân khẽ cười thành tiếng, anh đưa tay xoa đầu người con gái đang đứng trước mặt của mình, tạo cho người ta một cái cảm giác cực kỳ ấm áp.
"Em khách sáo như vậy làm cái gì chứ? Chẳng phải em nói chúng ta là bạn hay sao? Sao lại cảm ơn như vậy chứ?"
Cánh tay của Bạch Hạo Vân càng nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy gò yếu ớt kia của Tư Mộc như là đang sợ người con gái này sẽ bị người ta lừa đem đi bán mất thôi. Ánh mắt của Bạch Hạo Vân tràn đầy sự dịu dàng, thâm tình nhìn người con gái mà mình yêu.
"Đi thôi, để anh đưa em đi một vòng nơi này!"
Sau khi Tư Mộc gật đầu đồng ý, Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng dắt tay cô đi một vòng quanh nơi này. Hai người cùng nhau đi trên con đường rải đầy hoa, mùi hương hoa thơm ngát thật khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu. Hai bên là những gian hàng đồ ăn, hoặc gian hàng bán những đồ lưu niệm, đồ đôi dành cho những cặp tình nhân.
Phía sau những gian hàng ở hai bên đường kia là hai hàng cây cổ thụ xanh ngắt, trên những cành cây đang khẽ chuyển động theo nhịp của làn gió se se lạnh kia được mắc những sợi đèn nhấp nháy đầy đủ màu sắc.
Những chiếc đèn nhấp nháy đa màu sắc hoà cùng ánh đèn màu trắng từ những chiếc bóng đèn được treo ở từng gian hàng kia tạo nên một khung cảnh cực kỳ lãng mạn. Nơi này quả nhiên là thích hợp dành cho những người đang yêu nhau đến đây để hẹn hò.
Cuối cùng Tư Mộc cuối cùng cũng hiểu được tại sao nơi này lại được mang tên là chợ tình và vì sao những đôi tình nhân kia lại chọn nơi này là địa điểm để hẹn hò rồi. Cùng nắm tay Bạch Hạo Vân đi dạo khắp nơi, bỗng nhiên, trong đầu của Tư Mộc bỗng hiện lên một suy nghĩ. Tư Mộc ước rằng sau này, cô sẽ được nắm tay người mà mình yêu cùng đến đây, cùng nắm tay nhau đi trên con đường này giống như là lúc này vậy.
Con đường này tưởng chừng rất dài, tưởng như là dài vô tận vậy. Từng bước chân nhẹ nhàng của hai người đang bước trên đường chậm rãi, nhưng càng đi, con đường phía trước ngày càng rộng mở ra. Những sạp hàng xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Mùi thơm của bao nhiêu thức ăn được bày biện ở trên các gian hàng như thịt nướng, khoai nướng, ngô nướng, hay là những món canh dân dã bình dị phả hương thơm vào mũi của Tư Mộc. Ngửi những mùi hương này, không hiểu sao Tư Mộc lại nhớ về tuổi thơ của mình.
Đây đều là những món ăn đơn giản nhưng lại gắn liền với tuổi thơ của biết bao nhiêu người. Thông thường, những người lựa chọn địa điểm này để hẹn hò không chỉ khung cảnh của nơi này cực kỳ lãng mạn, mà những món ăn ở nơi này còn gắn liền với tuổi thơ của biết bao nhiêu người nữa.
Tư Mộc thật sự rất muốn ăn hết những đồ ăn ở đây, nhưng sợ rằng bụng của cô cũng không có đủ chỗ chứa rồi. Ở nhà, Bạch Hạo Vân đã ép cô ăn đến no căng cả bụng luôn rồi, làm gì còn chỗ để ăn những món ăn này cơ chứ.
Tư Mộc trong lòng thầm trách mắng Bạch Hạo Vân. Con người này cũng thật là, nếu đã đưa cô đến đây rồi thì sao lại bắt cô ăn nhiều thức ăn đến như vậy chứ. Hại cô đến nơi này chỉ có thể trơ mắt nhìn những món ăn trông cực kỳ là ngon kia nhưng lại không được ăn chúng. Tư Mộc thật sự muốn ăn chúng mà! Cho cô ăn đi! Nhưng liệu bụng của cô có đủ chỗ chứa hay không mới là điều quan trọng.
Nhưng Bạch Hạo Vân không tàn nhẫn đến mức để cho Tư Mộc vừa đi dạo vừa nhìn những đồ ăn kia mà không được ăn đâu. Thỉnh thoảng Bạch Hạo Vân lại mua cho cô một xiên thịt nướng chẳng hạn, hay là một ít bánh cho cô ăn.
Mỗi một lần như thế, Tư Mộc đều híp mắt cười một cách cực kì hạnh phúc nhìn Bạch Hạo Vân, khiến cho anh cũng cảm thấy vui lay. Ý tưởng này của Bạch Hạo Vân cũng không tồi, để cho Tư Mộc được ăn những món ăn ở đây, hơn nữa không làm cho cô cảm thấy quá no.
Đang đi, Tư Mộc ngửi thấy một mùi ngô nướng rất thơm phả vào mũi của mình. Mùi vị này thật khiến cho Tư Mộc nhớ đến hồi nhỏ của mình. Cũng đã lâu rồi, Tư Mộc chưa được ăn món ăn này rồi. Bước chân của Tư Mộc dừng lại, cô quay sang chỗ của Bạch Hạo Vân, hai mắt long lanh như đang muốn cầu xin điều gì đó.
"Bạch Hạo Vân, tôi muốn ăn ngô nướng!"
Thấy Tư Mộc khẩn cầu như vậy, Bạch Hạo Vân cũng không nỡ từ chối cô như vậy. Bạch Hạo Vân đưa mắt nhìn một vòng xung quanh đây, nhưng lại chẳng có quán nào bán cả. Nhưng chắc chắn phía trước sẽ có người bán nên mới có mùi thơm như vậy.
"Được rồi, em đứng ở đây chờ anh một chút, để anh đi mua cho em!"
Tư Mộc ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn bóng lưng của Bạch Hạo Vân đang khuất dần, không hiểu sao ở trong lòng của Tư Mộc lại cảm thấy rất là vui vẻ.
Nhưng bỗng dưng, từ phía sau, có một cánh tay kéo cả người của Tư Mộc quay lại. Giọng nói trầm ổn vang lên, hình như là tiếng của một người đàn ông.
"Cô với Bạch Hạo Vân, làm gì ở đây? Sao hai người lại thân mật đi đến đây như vậy?"