Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 106




Trong khoảnh khắc đó Ôn Ninh nghĩ tới rất nhiều điều, có lẽ do sắp rơi vào bước đường cùng, nên ngược lại cô rất tỉnh táo.

Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như Lục Tấn Uyên biết đứa bé trong bụng cô là con của anh, biết do chính tay anh hại chết con mình, thì anh sẽ hối hận hay không.

Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh nhắm chặt hai mắt dáng vẻ như trong lòng đã nguội lạnh, thì nắm chặt tay thành nắm đấm.

Mấy lời vừa rồi An Thần nói, khiến anh thay đổi ý tưởng trong nháy mắt.

Kẻ cầm đầu vụ bắt cóc lần này căn bản chính là người tâm lý có vấn đề, thích nhất việc dùng cách lựa chọn nhàm chán kiểu này để tra tấn người khác, còn gã ta sẽ chọn cách ngược lại để tiến hành.

Lục Tấn Uyên cũng đang đánh cuộc, cược con thú bị bỏ đói của những người kia sẽ không làm hại đến Ôn Ninh khi cô bị ném vào đó.

Anh Long cười, ngay khi Ôn Ninh cho rằng mình chắn chắn bị ném xuống, thì Lưu Mộng Tuyết hét lên một tiếng: “Lục Tấn Uyên, anh đúng là rất giỏi, vì người phụ nữ của mình, dám hi sinh cả cô gái đang có thai, anh đúng là cái kẻ đạo đức giả.”

Vừa dứt lời, Lưu Mộng Tuyết đã bị đẩy từ trên tầng trên cùng xuống dưới.

Ôn Ninh nhìn thấy cô ấy rơi xuống, thì sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch ra, đôi chân hoàn toàn mất hết sức lực.

Vừa rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi thì chính cô rơi xuống rồi.

Nhân lúc sự chú ý của đám người kia đang tập trung vào chỗ khác, người của Lục Tấn Uyên đang mai phục trong chỗ tối đã ra tay nhanh chóng.

Chỉ thấy mấy viên đạn từ súng gây mê bay vụt qua, thì mấy tên bắt cóc vừa rồi còn đang đắc ý đã thi nhau ngã xuống.

Ôn Ninh sợ tới mức vội vàng nắm xuống, sợ bị ảnh hưởng đến mình, cô nằm trên mép mái nhà, nhìn tình hình bên dưới.

May mà, Lưu Mộng Tuyết bị rơi xuống tấm nệm khí mà An Thần đã sắp xếp từ trước, nên không xuất hiện cảnh tượng máu me be bét.

Ôn Ninh thở dài một hơi, cảm giác sống sót sau tai nạn nghĩ đến mà sợ chạy hết lên não cô, khiến cả thể xác và tinh thần của cô đang trong tình trạng căng thẳng không chịu nổi kích thích khổng lồ như vậy, thấy cuối cùng không

lên xe, lúc này anh mới phát hiện ra cả người Ôn Ninh lạnh như băng, không có chút độ ẩm nào cả, chắc hẳn từ khi bị bắt đến đây vẫn luôn bị gió lạnh thổi vào.

Lục Tấn Uyên lập tức cởi áo khoác ra, cẩn thận đặt Ôn Ninh vào ghế sau, rồi đắp thêm áo khoác cho cô, ngay sau đó, dùng tốc độ nhanh như chớp lái xe đến bệnh viện.



Lần này Ôn Ninh ngủ rất sâu, trong cơn hôn mê, dường như cô cảm thấy có người bế cô lên, vòng tay của người nọ sao mà ấm áp dày rộng như thế, giống như biển xanh bao phủ lấy cô, khiến cô có cảm giác yên lòng.

Ôn Ninh và Lưu Mộng Tuyết đồng thời được đưa vào bệnh viện.

Ôn Ninh chỉ bị kinh sợ một chút, cộng thêm việc cô đang mang thai sức khỏe yếu, lại dính chút gió lạnh nên mới hôn mê bất tỉnh.

Còn Lưu Mộng Tuyết thì nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Lúc cô ta ngã từ trên xuống dưới, tuy rằng có biện pháp bảo vệ, nhưng mà do bị người khác đẩy xuống nên phần eo chạp đất trước. Cho nên thắt lưng bị thương vô cùng nặng, rất có khả năng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.

Lục Tấn Uyên nghe thấy bác sĩ nói như vậy, thì trong lòng có chút may mắn vì lựa chọn khi ấy của mình, đồng thời, cũng sinh ra vài phần áy náy với Lưu Mộng Tuyết đang được chữa trị.

Coi như cô ta là kẻ bị anh hi sinh.

Đang lúc suy nghĩ miên man, thì An Thần đi đến: “Đã xử lý xong rồi thưa Boss, đám người kia còn có mấy tên đồng lõa nữa, chúng ta đang truy đuổi, rất nhanh sẽ có thể bắt về thẩm vấn, sau này sẽ không xuất hiện chuyện như thế này nữa.”

Lục Tấn Uyên gật đầu, lông mày nhíu chặt đến lúc này mới giãn ra một chút, rồi liếc nhìn về phía phòng bệnh của Ôn Ninh: “Cô ấy, thế nào rồi?”

Bởi vì Lưu Mộng Tuyết có khả năng sẽ bị liệt, nên Lục Tấn Uyên vẫn luôn ở bên này không có thời gian qua đó.

“Cô Ôn đã tỉnh, bây giờ tâm trạng vẫn tương đối ổn định.”

Lục Tấn Uyên gật đầu: “Tìm người đến chăm sóc cô ấy, còn nữa, khoảng thời gian này phái mấy người âm thầm bảo vệ cô ấy một chút.”

An Thần khẽ gật đầu, đưa người chăm sóc đến phòng của Ôn Ninh.

Ôn Ninh đang ngồi ngẩn người trên giường, cô nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn qua thì hóa ra là An Thần, trong lòng cô có chút thất vọng không nói rõ dược, ngay lập tức cô lại không nhịn được tự giễu.

Chẳng lẽ cô còn cho rằng Lục Tấn Uyên sẽ đến thăm cô sao?

Dưới tình hình như thế kia, Lục Tấn Uyên còn chọn bỏ cô đi, huống chi là hiện tại?

“Boss bảo cô cữ nghỉ ngơi dưỡng thương ở bệnh viện cho tốt, những chuyện khác cô không cần quan tâm, người này sẽ chăm sóc cho cô 24 tiếng trong ngày, có chuyện gì cô có thể tìm cô ấy.”



Ôn Ninh khẽ gật đầu, khách khí nói cám ơn.

An Thần là người thông minh, tất nhiên nhận ra được tâm trạng cô không tốt lắm, sau khi suy đoán, thì đoán là vì lựa chọn của Lục Tấn Uyên, anh ta đang muốn giải thích với cô một câu, thì đột nhiên điện thoại lại vang lên.

Là người đi điều tra đám đồng lõa kia đã có tin tức, An Thần thấy thế, cũng quên ngay vừa rồi mình đang muốn nói gì, lập tức đi ra ngoài.

Bây giờ, nhiệm vụ cần thiết nhất của anh ta là phải giải quyết hết những khả năng có thể uy hiếp kia.

Thấy An Thần đi khỏi, Ôn Ninh cảm thấy có chút mệt mỏi: “Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình.”

Nhân viên chăm sóc cũng ra ngoài, trong phòng bệnh lớn như vậy, chỉ còn có một mình Ôn Ninh, cô ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, bàn tay không nhịn được xoa xoa bụng dưới.

Ngay từ đầu khi biết cha đứa bé là Lục Tấn Uyên, cô thật sự đã thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, người đó không phải là người xấu.

Nhưng hiện giờ, sự thật này lại khiến Ôn Ninh rất lo lắng.

Tất cả mọi chuyện sảy ra hôm nay, đã khiến cô hiểu được, Lục Tấn Uyên vẫn là người đàn ông chán ghét cô tận xương tủy, cho dù bây giờ cô là phụ nữ có thai, anh cũng chọn lựa hi sinh cô không do dự chút nào.

Nếu như… Nếu như cô nói rõ sự thật, nói cho anh biết cô gái ngày hôm đó chính là mình, thì anh sẽ thế nào?

Thậm chí Ôn Ninh còn không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nữa, dù sao, lúc cô còn chưa làm gì cả, thì Lục Tấn Uyên đã cảm thấy cô là một đứa con gái lẳng lơ, sống không đứng đắn.

Nếu lỡ như anh cho rằng hôm đó do cô cố ý gây ra, thì có thể sẽ làm hại con của mình hay không?

Dù sao, nhà họ Lục cao quý như vậy, nếu lỡ ai biết người như cô lại đang mang thai đứa bé đời sau cho nhà họ Lục, thì mọi chuyện sẽ ra sao cũng không nói trước được.

Có lẽ, sẽ ép cô bỏ đi cục cưng này nhỉ.

Đang nghĩ như vậy, thì Ôn Ninh cảm thấy bụng dưới có chút đau, cũng không dữ dội lắm, giống như cục cưng biết cha của nó không chào đón nó, nên đang kháng nghị nho nhỏ vậy.

Bàn tay Ôn Ninh dừng lại một chút, rồi nói với cái bụng hơi nhô lên của mình: “Yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ tốt cho con.”

Cô nhất định sẽ không để cho Lục Tấn Uyên biết đứa bé này có quan hệ với anh, sẽ không để anh có cơ hội làm hại đứa bé này.