Ôn Ninh bị sự lạnh lẽo đánh thức, sau khi bị bắt cóc, cô liền bị ném xuống đất.
Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, gió lạnh đã sớm xuyên vào quần áo của cô, cái lạnh thấu xương khiến cô đau khổ mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là một công trường bỏ hoang đổ nát, những bức tường ở xung quanh sớm đã sụp đổ, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, trong không khí dường như còn có một mùi mục nát rất khó ngửi.
Bây giờ Ôn Ninh không chịu nổi việc này, cô cong người lên nôn thốc nôn tháo.
Nghe thấy động tĩnh, những kẻ canh gác đang ăn uống ở một bên đi tới, thấy cô đã tỉnh, bọn họ cười lạnh: “Người phụ nữ của Lục Tấn Uyên cũng yếu đuối thật đấy, mới có thể này mà đã chịu không nổi rồi sao?”
Ôn Ninh nên một hồi, hôm nay cô vốn chưa ăn thứ gì, bây giờ cũng chỉ là nôn ra nước chua mà thôi.
Nghe thấy âm thanh, cô ngẩng đầu nhìn người đó một cái, thì lại nhìn thấy Lưu Mộng Tuyết đang ở một bên mỉm cười trên sự đau khổ của cô. Bọn chúng là muốn bắt người để uy hiếp Lục Tấn Uyên?
Ôn Ninh nhanh chóng ý thức được tình hình của mình, cô buộc mình phải bình tĩnh lại.
“Nhìn gì mà nhìn!” Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy Ôn Ninh thì tỏ ra khó chịu, cô ta hét lên với cô xong thì nhìn về phía anh Long nịnh nọt: “Anh Long, người phụ nữ của Lục Tấn Uyên đã bắt được rồi, có phải là tôi có thể đi rồi không?”
“Đi? Cô nghĩ chỗ của tôi là khách sạn sao, nói tới là tới, nói đi là đi.”
Anh Long cười lạnh một tiếng: “Nếu như đã có hai người các cô, không bằng một lát nữa chúng ta xem xem Lục Tấn Uyên sẽ chọn ai!”
Nói xong, Lưu Mộng Tuyết bị trói lại, ném vào cùng với Ôn Ninh. Lúc này Ôn Ninh mới hiểu được, hóa ra là Lưu Mộng Tuyết bị bắt trước. Rồi sau đó, cô ta vì muốn bảo toàn bản thân nên mới kéo cô vào.
“Anh Long, sao anh có thể không giữ chữ tín! Mau thả tôi ra ngoài!”
“Không sai, cô ta chính là người phụ nữ của Lục Tấn Uyên, tuyệt đối đừng tha cho cô ta” Ôn Ninh bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng kêu quỷ quái của cô ta, cô cũng không khách sáo, liền kéo theo cô ta xuống nước.
Lưu Mộng Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn cô, nhưng cô ta đã bị bịt miệng lại, không thể nói gì được nữa.
Người đàn ông được xưng là anh Long thấy Ôn Ninh không la không hét, vẫn duy trì sự tỉnh táo thì lại cao hứng nhìn cô: “Thế nào, cô không sợ?”
Sợ? Đương nhiên Ôn Ninh sợ, chỉ là trong tình huống này sợ hãi không giải quyết được vấn đề, ngoại trừ tăng thêm sự sợ hãi ra thì không có ý nghĩa gì cả.
“Đương nhiên là sợ, có điều, tôi chỉ muốn nói là, anh bị cô ta lừa rồi.”
Ôn Ninh bình tĩnh nói: “Trong bụng tôi vốn dĩ không phải là đứa con của Lục Tấn Uyên, các anh bắt tôi, cũng không có tác dụng gì.”
“Cô nghĩ cô nói vài câu thì tôi sẽ tin?”
“Nếu như không tin, anh có thể đi điều tra xem tôi là ai, tôi là Ôn Ninh, năm đó Lục Tấn Uyên xảy ra tai nạn, người lái xe đâm phải anh ta chính là tôi, anh ta hận tôi còn không kịp, sao có thể tới đây cứu người?”
“Còn về tại sao cô ta lại đem tôi ra, khả năng duy nhất chính là vì trước đây chúng tôi có một chút ân oán nhỏ, cho nên cô ta muốn mượn tay của các anh để giải quyết tôi.”
Anh Long do dự một lúc, tìm một người đi điều tra những lời Ôn Ninh nói.
Chuyện lúc đó gây ồn ào cũng không nhỏ, dù sao cũng liên quan đến một nhân vật lớn như Lục Tấn Uyên, tin tức cũng rất dễ tìm được.
“Chết tiệt, thì ra là thật.”
Rất nhanh anh Long đã tra ra sự thật của việc này, còn nhìn thấy ảnh của Ôn Ninh.
“Cho nên các anh bắt tôi có tác dụng gì? Vốn dĩ Lục Tấn Uyên có thể nể mặt cô Lưu này đến đây cứu người, vừa nhìn thấy một kẻ thù như tôi, anh ta sẽ tới sao? Anh thấy anh ta sẽ tốt bụng như vậy à?”
Ôn Ninh rất bình tĩnh nói, nhưng thật ra cô sợ đến nỗi lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Ngay lúc bọn bắt cóc đang nhìn nhau không biết làm gì thì đột nhiên có một người xông vào nói: “Không hay rồi, Lục Tấn Uyên tới rồi, xe của anh ta khoảng mười mấy phút nữa sẽ tới.”
“Sao có thể nhanh như vậy?” Anh Long cũng sửng sốt, anh ta nghĩ ngợi một chút liền hung hăng đá vào Lưu Mộng Tuyết một cái, nhất định là người phụ nữ hôi hám nham hiểm này lúc lừa người tới đây đã giở trò.
Lưu Mộng Tuyết liều mạng lắc đầu, căm hận nhìn Ôn Ninh, cô nói như vậy rõ ràng chính là muốn hại chết cô ta!
Ôn Ninh cảm thấy được sự oán hận trong mắt cô ta, nhưng trong lòng cô lại không có sự áy náy nào, nếu không phải cô ta ra ngoài huênh hoang, không phải cô ta tự kéo mình xuống nước thì cô sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm như thế này.
Cô ta như thế gọi là hại người hại mình.
“Chúng ta lên đỉnh lầu, dù có chết, cũng phải kéo theo người phụ nữ của Lục Tấn Uyên làm vật tế.”
Khi đội xe của Lục Tấn Uyên như một cơn cuồng phong đến công trường đổ nát, nơi vừa nãy còn bắt người giờ đã trống không.
Giọng nói của bọn người đó vang lên từ trên đỉnh đầu, lúc này Lục Tấn Uyên mới nhìn thấy hai người phụ nữ đang bị trói.
Lưu Mộng Tuyết đầu tóc rũ rượi, khắp mặt đều là nước mắt nước mũi, nhếch nhác không chịu được, nhìn thấy anh, cô ta dường như rất kích động, không ngừng vùng vẫy, cô ta còn bị bọn chúng tát mạnh hai cái.
Ôn Ninh ở một bên khác, biểu cảm của cô bình tĩnh hơn nhiều so với Lưu Mộng Tuyết, nhưng ánh mắt của Lục Tấn Uyên vẫn luôn nhìn vào người cô, sau khi xác nhận cô không bị thương, tảng đá nặng trong tim anh mới được đặt xuống.
“Trịnh tổng, trong lĩnh vực kinh doanh, thắng thua là chuyện thường tình, không cần thiết phải làm khó coi như vậy chứ?”
Lục Tấn Uyên nhìn tên cầm đầu bọn bắt cóc, giọng điệu bình tĩnh.
“Cậu có biết công ty đó có ý nghĩa như thế nào với tôi không? Đó là tâm huyết cả đời của tôi, lại bị một tên nhóc tóc vàng như cậu đoạt mất?”
“Có điều, nếu như cậu Lục bình tĩnh như vậy, còn có tâm trạng để dạy dỗ tôi.Vậy tôi muốn biết, hai người phụ nữ này, nếu như chỉ có thể cứu một người, cậu sẽ cứu ai? Nhớ rõ, cậu chỉ được cứu một người, người còn lại, sẽ bị chúng tôi đẩy xuống dưới.”
Anh Long cười xấu xa, bây giờ anh ta đã không hy vọng có thể toàn thân rút lui, vậy thì việc anh ta có thể làm chính là để cho Lục Tấn Uyên trả giá!
Nói xong, anh ta bỏ thứ đồ trong miệng Lưu Mộng Tuyết ra.
“Nào, nói với cậu ta thêm vài câu, xem xem rốt cuộc cậu ta sẽ cứu ai?”
Biểu cảm của Ôn Ninh rất lạnh lùng, cô không chắc Lục Tấn Uyên sẽ lựa chọn như thế nào: “Tôi đã nói rồi, anh ta không thể nào cứu tôi, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, tôi là vô tội.”
Chỉ đáng tiếc, không có ai quan tâm lời của Ôn Ninh, bây giờ bọn họ đã bị ép đến đường chết, sao có thể quan tâm người khác có phải vô tội hay không?
“Lục Tấn Uyên, cứu em, nể tình lúc trước em đã cứu anh một mạng!”
Ôn Ninh cũng muốn nói thêm gì đó, nhưng một khi cô nói ra sự thật của ngày hôm đó thì rất khó để bảo đảm những người ở phía sau có thẹn quá hóa giận mà giết chết cô hay không.
Trong phút chốc, Ôn Ninh không có gì để nói.
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên trầm lạnh xuống, đầu óc anh quay cuồng.
Trong hai người này, anh mắc nợ với Lưu
Mộng Tuyết, còn Ôn Ninh….
Lục Tấn Uyên không nói ra được tình cảm của mình, nhưng anh biết, ai cũng không thể chết trước mặt của anh.
“Boss, chỉ sợ đây là một cái bẫy” An Thần nhỏ giọng nói vài câu bên tai của Lục Tấn Uyên.
“Chúng ta đã mai phục xong ở dưới lầu rồi, cho dù có ngã xuống thì cũng sẽ không có gì đáng ngại.”
Nghe xong lời của An Thần, Lục Tấn Uyên không do dự nữa, ánh mắt tối lại, anh đưa tay ra, chỉ về phía Lưu Mộng Tuyết đang khóc ở một bên: “Tôi cứu cô ấy.”
Nghe thấy sự lựa chọn của anh, ánh mắt Ôn Ninh tối sầm lại, cả người cô run rẩy, nhắm chặt mắt.