Cô vừa đến ngã tư thì thấy một chiếc Bentley màu đen dừng trước mặt, vừa vặn chặn lối đi của cô.
Thi Hạ đang chuẩn bị xoay người đi thì cửa sổ xe cũng hạ xuống.
"Xin chào."
Nhìn người trong xe là Tần Mộ Bạch, Thi Hạ hơi ngạc nhiên.
"Tiểu Bạch, sao anh lại ở đây?"
"Anh đến đưa em ra ngoài hóng gió giải sầu một chút, nhìn sắc mặt em không được tốt."
"Nhưng hôm nay em còn phải đi làm."
Tần Mộ Bạch liếc mắt nhìn cô, cô gái ngốc nghếch này!
Hôm nay là thứ sáu, cả tập đoàn Lệ Thị đều nghỉ ngơi, em đi làm với ai?"
"Hôm nay là thứ sáu à?"
Thi Hạ ngạc nhiên, giờ mới nhớ lại thời gian. Hôm nay cô không phải đi làm, vậy mà cũng quên cho được.
"Ừ, hôm nay là thứ sáu."
Tần Mộ Bạch nhìn cô, chờ cô nói được.
Ai ngờ Thi Hạ lại bĩu môi: "Thế em ngủ tiếp."
Tần Mộ Bạch vội vàng ngăn cô lại: "Này này này, chờ chút chờ chút, cảnh xuân đẹp thế này mà em lại định đi ngủ thì có lỗi với nó quá!"
"Đâu có, em..."
Thi Hạ nhìn anh, không hiểu tại sao thời tiết đẹp lại phải ra ngoài.
Tần Mộ Bạch khăng khăng: "Vậy nên chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, chứ giờ em về ngủ thì có nghĩa lý gì!"
Thi Hạ nhìn anh một lúc, như đang suy nghĩ có nên ra ngoài không.
"Thôi được rồi, đi đâu đây?"
"Tất nhiên là đi đến trung tâm thàn phố nhộn nhịp rồi."
Thi Hạ lắc đầu.
"Toàn người là người, chen chúc nhau, không đi."
Tần Mộ Bạch trêu cô: "Vậy đến Thổ Nhỹ Kỳ lãng mạn?"
Thi Hạ cười: "Được đấy!"
Điều làm Thi Hạ hết nói nổi luôn là Tần Mộ Bạch không lái ô tô mà đổi sang một chiếc xe gắn máy.
"Anh biết đi xe máy à?"
Thành thật mà nói, nhìn chiếc xe này Thi Hạ vẫn hơi lo lắng, rốt cuộc Tần Mộ Bạch có biết lái xe máy không vậy.
"Em coi thường anh đấy à, cứ lên xe đi!"
Tần Mộ Bạch cười, nụ cười đầy vẻ kiêu ngạo.
Thi Hạ cũng không quan tâm nhiều, lên thì lên, cô không sợ!
Sau khi lên xe máy của Tần Mộ Bạch, Thi Hạ mới hiểu được câu nói cái gì gọi là lên xe của kẻ trộm.
Bên tai chỉ có tiếng gió thổi vù vù, cô mà Tần Mộ Bạch muốn nói chuyện chỉ có thể hét lên.
Hai người như hai kẻ ngốc, vừa nói vừa cười trên đường, cũng không ai chú ý bọn họ là ai.