Khi Thi Hạ nhìn thấy Tần Mộ Bạch xuất hiện, cả người sững sờ.
Thi Thi nhìn thấy Tần Mộ Bạch, càng châm chọc cô hơn, “Ôi trời, còn có đồ mặt trắng đến đây chống lưng cho cô nữa à!”
Đồ phụ nữ đáng ghét Thi Hạ này, sao lúc nào cũng có người giúp đỡ cô ta chứ, điều này làm cho Thi Thi cảm thấy ghen tị, lại không có cách nào làm được như vậy!
Cô ta vẫn đứng đó, tiếp tục cười nhạo, “Thi Hạ, tôi nói cho cô biết. Nhân lúc còn sỡm, Lệ Cảnh Diễn căn bản không yêu cô đâu, cô cần gì phải dán mặt theo tự làm mất mặt mình chứ!”
Thi Hạ không muốn nghe thêm nữa, cũng không muốn cãi lại gì cả, càng không muốn để Tần Mộ Bạch nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình lúc này.
“Chúng ta đi.”
Tần Mộ Bạch nhìn vẻ mặt khó coi của Thi Hạ, rồi cũng không hỏi gì hết, chỉ là đi theo cô.
“Hạ Hạ, em không sao chứ?”
Thi Hạ cười, “Tôi vẫn ổn, yên tâm đi.”
Tuy nhiên khi cô nói những lời này thì sắc mặt tái nhợt cũng không lừa được người!
“Anh ta đâu rồi?”
Tần Mộ Bạch đột nhiên vội vàng kéo tay Thi Hạ, mở miệng hỏi.
“Ai?”
Thi Hạ ngơ ngác, tạm thời không hiểu được Tần Mộ Bạch đang muốn nói tới ai.
“Lệ Cảnh Diễn.”
Thi Hạ cười khổ hai tiếng, trả lời, “Anh ấy không cần phải ở bên cạnh tôi.”
“Nhưng anh ta là chồng của em.”
Tần Mộ Bạch nhìn Thi Hạ, anh ta nhìn thấy sự cô đơn và mất mát trong mắt Thi Hạ, đây là tình yêu của cô, đây là cuộc sống hôn nhân của cô đây sao?
Cô thật sự hạnh phúc sao?
Thi Hạ nhẹ nhàng tránh Tần Mộ Bạch kéo tay mình, sau đó đi về một hướng.
Đó là nơi ánh đèn mờ, sẽ không có người nhìn thấy cô đang cô đơn……
“Em đi đâu vậy?”
Tần Mộ Bạch vội vàng chạy theo cô, bộ dạng ỉu xìu buồn bã của Thi Hạ khiến anh ta lo lắng.
“Mộ Bạch, tôi hơi mệt, tôi muốn trở về nghỉ ngơi một chút.”
Thi Hạ lắc đầu, có lẽ ngay từ đầu cô không nên trông mong điều gì cả, nhiều khi hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
……
Buổi tối Lễ Tình Nhân ngày đó, Lệ Cảnh Diễn không trở về, Thi Hạ nhận được một bức thư, cùng với mấy tấm ảnh.
Chắc là Thẩm Giai gửi qua cho cô thôi……
“Thi Hạ, tôi biết bây giờ cô là vợ của Cảnh Diễn, những giữa hai người không có tình cảm, người Cảnh Diễn thích vẫn là tôi, tôi cũng rất cảm động, bây giờ tôi mới nhận ra mình yêu anh ấy bao nhiêu, mong cô buông tay để cho chúng tôi về bên nhau.”
Tác hợp cho hai người họ?
Thành toàn cho người cô ta yêu? Nhưng ai tới thành toàn cho cô đây?
Một đêm kia, một mình Thi Hạ dựa vào sô pha trong phòng khác ngồi cả đêm, không ngủ……
――
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức cứ thế vang lên, Thi Hạ không quên, hôm nay cô còn có công việc phải làm.
Vội vàng đi vào nhà tắm rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn phòng khách trống rỗng, cả đêm hôm qua Lệ Cảnh Diễn đều không về.
Xách theo túi, Thi Hạ bật cười cười, xoay người ra khỏi biệt thự.
Trời vào đầu xuân, không khí thật sự rất tốt, trong không khí mang theo mùi hoa nhàn nhạt, Thi Hạ nghĩ, nếu hôm nay có một tâm trạng tốt nữa thì thật là tuyệt vời.
Chỉ tiếc, tâm trạng của cô lúc này không được tốt.