Vì bình thường cô ấy không thích xã giao, cũng rất ít nói, cho nên không có bạn trai.
Xem mắt cũng không phải chuyện Tô Nghê Thường tình nguyện thực hiện. Thật ra do ở nhà mẹ cô ấy cứ càm ràm sau lưng cô ấy suốt. Cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác!
“Mẹ tôi sắp xếp rồi, tôi cũng không muốn đi. Đi nhiều lần rồi cũng lãng phí thời gian, đều là chuyện không có kết quả.”
Tô Nghê Thường gượng cười đau khổ.
Cô ấy không thích nói chuyện của mình, cũng không thích làm tâm điểm chú ý của mọi người.
Cô ấy chỉ muốn làm một bông hoa cúc nhỏ. Lúc trăm hoa đua nở, lặng lẽ nở, không tranh với những bông hoa khác, chỉ cần là chính mình cũng tốt rồi.
Một người phụ nữ khác mặc áo choàng màu be cười lạnh “Cô phải kiên trì cho tới cùng nha! Chị họ nhà tôi coi mắt hơn 80 lần mới kết hôn được. Có công mài sắt, có ngày thành kim, mọi người nói có phải không?”
“Nói nghe có vẻ có lý đó.”
“Thử thêm vài lần nữa, vài lần thì có thể được đó!”
Tiếng cười của đồng nghiệp làm người của bộ phận bán hàng đều nhìn qua phía này, Tô Nghê Thường càng cúi thấp người.
Trong điện thoại, mẹ của Tô Nghê Thường còn nhắn tin không ngừng khuyên cô ấy. Cô ấy nên hạ yêu cầu của mình thấp một chút.
Cô ấy thật sự phản đối chuyện xem mắt này, nhưng cũng không có cách nào từ chối!
Ngồi trên xe của Hạ Kiêu, Thi Hạ rất tự nhiên khiến cho Hạ Kiêu hơi bất ngờ.
Vì tất cả những người đã liên lạc với anh ta, tất cả đều nói hào quang của anh ta quá lạnh, và ngồi với anh ta luôn bị ngộp thở.
Cho nên khi thấy dáng vẻ tự nhiên của Thi Hạ, Hạ Kiêu cảm thấy hơi lạ.
Chỉ là Hạ Kiêu không biết, Thi Hạ còn chung giường với một người lạnh lùng hơn. Cho nên điều này cơ bản cũng không là gì!
“Đối với bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu, chắc cô cũng không thấy lạ chứ.”
Hạ Kiêu đột nhiên mở miệng nói để phá vỡ sự im lặng khó xử trong xe.
Thi Hạ gật đầu “Không lạ.”
Trước đây cô cũng thường đại diện Thi Nhuận Trân Châu ra ngoài. Cho nên chuyện này cô quen rồi!
Hạ Kiêu lại tiếp tục nói “Tôi có thể hỏi cô một vấn đề riêng tư được không? Nếu cô cảm thấy khó xử thì có thể không trả lời tôi.”
Vấn đề riêng tư?
Trong lòng Thi Hạ nhịn không được vang lên tiếng thì thầm ……
Giữa hai người họ còn có thể có vấn đề riêng tư gì sao?
“Vấn đề này, anh cũng có thể chọn cách không hỏi nếu biết tôi có thể sẽ không trả lời anh.” Thi Hạ mỉm cười.
Hạ Kiêu gật đầu.
“Quả nhiên là thông minh, nhưng tôi vẫn muốn hỏi.”
“Được, anh nói đi.”
Vẻ mặt của Thi Hạ điềm nhiên, nếu vấn đề quá khắc nghiệt, cô có thể từ chối trả lời!
Hạ Kiêu nhìn vào mắt của Thi Hạ, anh ta mở miệng hỏi “Trước đây cô ở Thi Nhuận Trân Châu, rốt cuộc tại sao lại rời khỏi đó?”
Thi Hạ cắn môi, cô suy nghĩ.
“Vì một vài lý do cá nhân.”
Hạ Kiêu nhẹ nhàng chau mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này “Lý do cá nhân? Đúng là bản tóm tắt chung chung.”
Thi Hạ thở dài cố làm ra vẻ thư thái.
“Không cần truy hỏi tôi, chuyện cũng đã qua rồi, nắm bắt thời điểm là quan trọng nhất.”
Dù là chuyện của quá khứ rồi, ngay cả khi có hối tiếc cuối cùng cũng không cách nào quay lại, không phải sao?
“Nói có lý, chuyện quan trọng nhất thì phải nắm bắt!”