Bên này mọi người còn đang chúc mừng Tiểu Trần sắp thăng chức, bên kia, trợ lý của Hạ Kiêu đã tiến lại gần.
“Thi Hạ, còn thẫn thờ ra đó làm gì, thời gian không còn sớm nữa, mau đi chuẩn bị một chút, chờ lát nữa cùng đi với giám đốc Hạ.”
Thi Hạ vội gật đầu, người đang tám chuyện không làm việc đâu phải cô, vì sao lại nhắc nhở cô chứ?
Nhưng nghe thấy người được đi cùng Hạ Kiêu là Thi Hạ, Tiểu Trần vốn còn đang đắc ý lập tức trở nên xấu hổ.
“Thi Hạ, hôm nay cô sẽ đi cùng giám đốc Hạ sao?”
Thi Hạ hơi xấu hổ, “Đúng vậy, vừa rồi…… Vừa rồi giám đốc mới thông báo cho tôi biết.”
Ai đi cùng anh ta hẳn là cũng không quan trọng lắm.
Nhưng đối với Tiểu Trần thì chuyện lại không đơn giản như vậy.
Người đi cùng Hạ Kiêu từ cô ta biến thành Thi Hạ, giống như cô ta đã bị thất sủng, mà Thi Hạ chính là người đã tranh mất ngôi “sủng phi” của cô ta.
“Dù sao cũng là một người mới, đến lúc đó uống say, ngàn lần đừng làm giám đốc mất mặt!”
Cách nói chuyện của cô ta lập tức trở nên chanh chua, những người khác cũng vội hùa theo Tiểu Trần để mỉa mai Thi Hạ.
“Dám lắm, đến lúc đó, giám đốc Hạ lại phải cực khổ chăm sóc cho một con ma men!”
Họ nói xong liền hừ một tiếng.
Thi Hạ cảm thấy lòng không thoải mái, nhưng cô làm bộ làm như không thấy.
Ở cùng những người này chẳng được lợi ích gì cả, tranh luận đến mức ngươi chết ta sống, thật sự là không đáng!
“Tôi đi trước, Nghê Thường, bạn đem báo cáo này giao cho trợ lý Lý giúp mình, mình đã làm xong rồi, cảm ơn bạn.”
Thi Hạ nói xong liền đưa bản báo cáo cho Tô Nghê Thường, người vẫn luôn ngồi im lặng từ nãy đến giờ.
Tô Nghê Thường gật đầu, cười cười, “Được, cứ giao cho mình.”
Thi Hạ vừa mới rời đi, cả đám người kia liền vây quanh Tô Nghê Thường.
“Nghê Thường, cô quen Thi Hạ từ trước sao?”
Tô Nghê Thường lắc đầu, trả lời nói, “Không quen, cô ấy mới đến mà, sao tôi quen từ trước được.”
Những người này rõ ràng là không tin, cảm thấy cô ấy đang lừa họ.
“Không quen thì sao lại tốt với cô ta như vậy?”
Tô Nghê Thường chỉ cười, “Thi Hạ tốt lắm, thích hợp làm bạn.”
Nghê Thường không thích phô trương, ở Lệ Thị đã lâu như vậy, nhưng vẫn không bao giờ tỏ vẻ hay phô trương.
Nếu được giao việc, cô ấy sẽ cần cù chăm chỉ để hoàn thành, ở bộ phận Sales này, cô ấy không phù hợp để ra ngoài kết giao với đối tác, nhưng lại rất thích hợp với công tác hậu cần.
Tiểu Trần thở dài, đi tới bên cạnh Nghê Thường, nói: “Cô đó, cảm thấy ai cũng đều là người tốt, đến lúc bị lừa, xem cô có khóc không?”
Tô Nghê Thường xấu hổ cười mỉm: “Sao có thể khóc cơ chứ, còn nữa, tôi sao có thể bị lừa được.”
Ở trong văn phòng, luôn có những người thích chọc ngoáy vào vết thương của người khác, tới khi thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của họ thì mới thôi.
“Nghê Thường, tối nay cô lại đi xem mắt nữa sao?”
Tô Nghê Thường là một người cuồng đi xem mắt.