Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 389




“Thật là xui xẻo.”

Thi Hạ vẫn cứ lẩm bẩm một mình.

Bên cạnh, Lệ Cảnh Diễn không hiểu được vì sao Thi Hạ không đấu giá gì mà cũng không đấu giá thua, mà bây giờ lại nói một câu xui xẻo.

“Sao em lại nói như vậy?” Lệ Cảnh Diễn nhịn không được hỏi cô.

Thi Hạ thở dài, than vãn một câu, “Một cô gái đẹp như vậy lại bị một ông già mua……”

Tuy nhiên Lệ Cảnh Diễn chỉ mỉm cười, người đó không nhất thiết phải người mua cô gái kia, dù cho có mua thì cũng không chắc chắn có thể được cô gái.

“Ông ta mua người về có mục đích cả, có lẽ không phải vì bản thân đâu, mà chắc là để lấy lòng cấp trên hoặc là cho đi quyến rũ đối thủ với mục đích khác.”

Thi Hạ đứng lại luôn rồi xoay người, ngạc nhiên nhìn Lệ Cảnh Diễn.

Cô không hiểu tại sao Lệ Cảnh Diễn lại biết mấy chuyện này!
“Lệ Cảnh Diễn, tại sao chuyện gì anh cũng biết thế?”

Thi Hạ bấtnhìn Lệ Cảnh Diễn với vẻ bất ngờ, bây giờ cô mới nhận ra mình quá coi thường ông chồng của mình rồi.

Tuy nhiên Lệ Cảnh Diễn chỉ cười một cái.

“Cứ đi theo tôi thì em sẽ biết mọi thứ nhanh thôi.”

Thi Hạ muốn biết thứ gì thì thật sự rất đơn giản, chỉ cần đến tìm anh là được.

Đi theo sau anh thì không có gì không biết cả.

Buổi đấu giá rất nhanh liền mang ra một mặt hàng khác để cho mọi người xem.

“Phần tiếp theo của buổi đấu giá là bảo vật trấn tiệm của Tá Đông Phong, một bộ tiền cổ từ thời Càn Long, trên thế giới chỉ còn một bộ duy nhất!”

Tá Đông Phong?

Nghe thấy một cái tên quen thuộc, cả Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ đều giật mình hoảng sợ

Hai người bọn họ cũng không ngờ được lại xảy ra chuyện này, rõ ràng sáng nay ông chủ cửa hàng vừa mới qua đời, nhưng sao bảo vật trấn tiệm của cửa hàng này lại được trưng bày ở đây.
“Anh có cảm thấy lạ không?”Thi Hạ hỏi.

Hình như cô cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có chuyện gì đó khuất tất.

Lệ Cảnh Diễn chỉ cười rồi nói, “Là một bộ tiền cổ, cho nên chúng ta phải lấy cho bằng được.

Mục đích họ đến đây chính là vì thu thập tiền cổ.

Nếu nói bộ tiền cổ này là bảo vật trấn tiệm của Tá Đông Phong thì chắc chắn nó có giá trị của mình.

Không ngờ được trong lúc mọi người đang nóng lòng muốn thử thì cậu nhóc lúc sáng lại xuất hiện ở đây.

“Đó là đồ của cha tôi, không cho phép các ông mang đi bán đấu giá!”

Vẻ mặt cậu nhóc vội vàng, xông lên cướp lấy bộ tiền cổ.

Tuy nhiên lại bị mấy người đứng bảo vệ ngăn lại rồi mang ra ngoài.

“Đưa nó ra ngoài đi!”

Người chủ trì buổi đấu giá rất không vui khi nhìn thấy tình huống như vậy, thằng bé này đến để gây rối đây mà!
Cậu nhóc vội vàng, mặc dù bị mấy người này mang ra ngoài nhưng vẫn giãy giụa, “Không, không được, nó không phải là đồ của các ông, các ông là đồ ăn cướp!”

Lệ Cảnh Diễn chạy vội theo sau.

Nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn rời đi, Thi Hạ cũng đi theo sau.

“Hai vị, chờ một chút.”

Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng đuổi theo hai người đàn ông, rồi cứu cậu nhóc từ tay bọn họ.

Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn hai người đứng trước mặt, ở cửa hàng đồ cổ lúc sáng cậu nhóc cũng nhìn thấy Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn đứng trong đó.

Có lẽ là do khí chất ưu tú của Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ, cho nên cậu nhóc nhớ rất kỹ bộ dạng của hai người.

“Hai người là người ban ngày ở trong cửa hàng à?”

Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn nhìn nhau, sau đó ăn ý gật gật đầu.

“Đúng vậy, cậu nói bộ tiền cổ là của cha cậu phải không?” Lệ Cảnh Diễn hỏi.

Vẻ mặt cậu nhóc sưng lên vì tức, nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Anh không nghe thấy lời bọn chúng nói à, bộ tiền cổ này chính là đồ của cha tôi, là bảo vật trấn tiệm của Tá Đông Phong nhưng bọn chúng lại lấy nó sang đây.”

Nó rõ ràng là đồ vật của nhà bọn họ mà, dựa vào đâu mà có người lấy nó đi, chuyện này không công bằng.

“Tại sao tiền cổ là bảo vật trấn tiệm của nhà cậu mà lại không phải nhà cậu giữ nó ? Làm sao bọn chúng có được bộ tiền cổ này chứ?”