Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 387




"Nhưng mà Lệ Cảnh Diễn, chúng ta phải đi đến đó sao? Tôi cảm thấy nơi đó rất thần bí."

Không biết tại sao trong lòng Thi Hạ lại cảm thấy hơi sợ sệt.

Lệ Cảnh Diễn chỉ mỉm cười, mở miệng khuyên: "Nếu đã đến rồi vậy thì đi xem cho mở mang kiến thức một chút. Cô có biết lời đồn ở chợ đêm cái gì cũng có thể mua bán là ý gì không?"

Thi Hạ lắc đầu.

"Tôi không biết."

Cô chưa từng thấy qua, sao có thể biết được chứ?

Nhưng lời nói tiếp theo của Lệ Cảnh Diễn lại khiến Thi Hạ có cảm giác sởn tóc gáy.

"Phụ nữ, đàn ông, trẻ sơ sinh, nội tạng, di vật văn hóa, vàng bạc châu báu, đồ cổ..."

Cả người Thi Hạ đều choáng váng, cô vốn dĩ chỉ cho rằng nơi này chỉ trao đổi di vật văn hóa…

Không nghĩ tới, trong này lại có nhiều giao dịch đen như vậy. Đúng là khiến cô kinh hãi không thôi.
"Trời ạ, tôi nghe anh nói vậy bỗng nhiên cảm thấy chúng ta tốt nhất đừng qua đó ..."

Sắc mặt Thi Hạ giống như bị làm khó nhìn Lệ Cảnh Diễn. Cô cảm thấy, chỗ như vậy rất có khả năng sẽ xuất hiện mấy kẻ liều mạng.

Vì vậy khi nghe Lệ Cảnh Diễn nói cô không cảm thấy chỗ đó an toàn.

Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, hỏi cô” "Cô sợ sao?"

Thi Hạ lắc đầu, lại gật đầu.

"Cũng hơi sợ, lẽ nào anh không thấy sợ sao?"

Lệ Cảnh Diễn lắc đầu. Anh ta từng trải qua chuyện như thế này, đương nhiên sẽ không sợ.

Lệ Cảnh Diễn liếc mắt nhìn Thi Hạ, giải thích nói: "Khi tôi mười sáu tuổi đã trải qua một lần rất kí©h thí©ɧ, cái gì cũng có, loại người nào cũng có, tầng lớp thượng lưu cũng có, dân chúng thấp hèn cũng có. Cô yên tâm đi, có tôi ở đây sẽ không để cô xảy ra chuyện đâu."
Nhưng Thi Hạ vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc, thậm chí là hoảng sợ.

Khi anh mười sáu tuổi đã đi đến những chỗ thế này?

"Lệ Cảnh Diễn, lúc đó anh mới mười sáu tuổi, anh không thấy sợ sao?"

Bây giờ Thi Hạ nghĩ lại còn cảm thấy hoảng sợ.

Ngẫm lại khi đó chẳng qua anh chỉ là một đứa bé mới mười sáu tuổi mà thôi.

"Không sợ, có thể cũng là do nghe con mới sinh không sợ cọp nhỉ?" Lệ Cảnh Diễn ung dung nói.

Thi Hạ chỉ nhìn anh. Lúc này cô mới cảm nhận được hình như bản thân mình đã thấy được một Lệ Cảnh Diễn hoàn toàn khác.

Một Lệ Cảnh Diễn không giống với ấn tượng của cô.

"Tôi đi cùng anh, tôi tin tưởng anh." Thi Hạ khẽ mỉm cười, nụ cười rực rỡ như hoa đào.

Cô tin tưởng Lệ Cảnh Diễn có thể làm được, có anh ở đây chắc chắn cô rất an toàn.
Lệ Cảnh Diễn cười, đưa tay vò tóc của Thi Hạ: "Lần đầu tiên tôi phát hiện cô tin tưởng tôi như thế."

Thi Hạ chỉ hơi cau mày, dáng vẻ kiêu ngạo nói: "Đó là bởi vì bên cạnh tôi bây giờ không có ai khác."

Lệ Cảnh Diễn khẽ thở dài một hơi.

"Cô không thể nói một câu khiến tôi vui vẻ sao?"

"Không thể."

"Hạ Hạ, cô thật không đáng yêu."

Nghe được Lệ Cảnh Diễn lại dám nói bản thân không đáng yêu, Thi Hạ ngay lập tức không vui. Cô đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lệ Cảnh Diễn.

Thi Hạ lập tức không phục tiếp nói một câu.

"Anh cũng không đáng yêu."

Ai biết, lời nói tiếp theo của Lệ Cảnh Diễn lại khiến Thi Hạ thẹn thùng.

"Cô rất xinh đẹp!"

Trên thế giới này vợ của Lệ Cảnh Diễn anh là đẹp nhất.

Thi Hạ: ...

Được rồi, cô cảm thấy bản thân mình đã rất đẹp, không cần Lệ Cảnh Diễn phải nhấn mạnh như thế.

Nhưng mà anh vừa nói vậy, ngược lại Thi Hạ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.