Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 284




Thi Hạ lại không muốn đi cùng Lệ Cảnh Diễn, “Tôi ở đây với mẹ cũng được, anh đi đi.”

Nhưng không biết vì sao mà hôm nay Lệ Cảnh Diễn cứ nhất định muốn Thi Hạ đi cùng mình.

Thi Hạ cứ thấy hôm nay bản thân như cái bóng của Lệ Cảnh Diễn vậy.

“Cô đi chắn rượu giúp tôi.” Lệ Cảnh Diễn nghiêm túc nói.

Tuy nhiên Thi Hạ chỉ thấy mình đang nghe được chuyện rất buồn cười.

“Anh bảo tôi…… chắn rượu giúp anh?”

Có phải cô đang nghe nhầm rồi không?

Sau đó Lệ Cảnh Diễn lại khẳng định điều này một lần nữa, tai cô không sao cả.

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Thi Hạ nháy mắ, nhìn Lệ Cảnh Diễn đang đứng trước mặt, Lệ Cảnh Diễn thật sự nói ra được lời này cơ đấy.

“Tôi là phụ nữ mà, Lệ Cảnh Diễn, anh có thấy quá đáng không?”

Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, chưa bao giờ anh nói đùa một điều gì cả.
“Từ hôm qua tôi bị đau dạ dày phải uống thuốc, bác sỹ nói tôi không được uống rượu, nhưng mà lại không tránh được.” Lệ Cảnh Diễn giải thích.

Hơn nữa, anh cũng không muốn Thi Hạ rời khỏi tầm mắt của mình, đây mới là điều quan trọng nhất.

Hôm nay Thi Hạ rất đẹp, thậm chí có thể nói là đẹp nhất trong hội trường đêm nay, mà anh chỉ muốn giữ riêng phần tốt đẹp này cho riêng mình, không muốn ai cướp đi được.

Thi Hạ vẫn không hiểu, “Vậy tại sao anh lại không bảo Lý Thao đi cùng?”

“Cậu ta đang ở bên kia kìa.”

Lệ Cảnh Diễn nói chỉ về phía Lý Thao say không rõ phương hướng Đông Tây Nam Bắc.

Người tới quá nhiều, người mời rượu cũng rất nhiều, bây giờ Lý Thao đã trở thành một thùng rượu lớn cao cấp.

Thi Hạ gật đầu, thở dài một hơi, hết cách rồi, nhưng vẫn đồng ý với anh, “Được rồi, để tôi đi vậy.”
Nhìn thấy người phụ nữ đi bên cạnh Lệ Cảnh Diễn, những người khác đều rất bất ngờ, hơn nữa lại còn khen cô không dứt.

“Đây là bà chủ tịch sao, đẹp quá.”

“Cảm ơn.”

Thi Hạ hơi xấu hổ, còn Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy khá tốt.

Giống như đang thông báo với cả thiên hạ đây chính là vợ của Lệ Cảnh Diễn anh, thật sự cũng là một chuyện tốt đó chứ!

Nhưng có người ngưỡng mộ cảm tình của hai vợ chồng Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ, thì cũng có người khinh thường nhìn qua.

“Quan hệ của Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ nhìn cũng tốt mà!”

“Chắc là đang ra vẻ thôi.”

Rốt cuộc, thì chuyện của hội nhà giàu thìnhìn mãi cũng quen mắt.

Tuy nhiên cũng có người tin tưởng hai vợ chồng họ không giả vờ, bởi vì có một số điều không diễn được.

Ví dụ như hai người nhìn nhau và ngôn ngữ cơ thể có thể nhìn ra mối quan hệ thân thiết hay xa lạ.
Nhưng ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, không một ai có thể tự lừa dối được bản thân mình.

“Tôi nhìn rồi nhưng mà không nghĩ làm trò đơn giản vậy đâu!”

“Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ là thật lòng sao?”

Thi Hạ có thể mơ hồ nghe thấy những người đó đang bàn luận về mình, cnhưng cô cứ lờ đi, coi như không nghe thấy.

Cuộc sống vốn là của mình, cần gì phải để ý những lời nói gió thoảng bên tai chứ!

Không những có ngưỡng mộ, mà còn có loại yêu mà không được nên sinh ra ghen ghét giống như Thẩm Giai.

Nhìn Lệ Cảnh Diễn nắm tay Thi Hạ, Thi Hạ mỉm cười rạng rỡ đứng bên cạnh anh, Thẩm Giai càng tức giận hơn.

Cô ta rất không vui, tại sao Thi Hạ lại có được nhiều thứ như vậy, cô ta không cam lòng!

"Em chắc chắn không rút lui sao?”

Quý Như Phong nhìn ánh mắt Thẩm Giai đứng bên, anh ta hơi lo.

Thẩm Giai dường như rất để ý, không không không, không nên dùng để ý để mô tả bộ dạng của cô ta lúc này.

Đó chính là ghen tị, tức giận!

“Vì sao tôi phải rút lui ? Người phải đi là Thi Hạ chứ không phải là Thẩm Giai tôi!”

Thẩm Giai bực mình, trong lòng cảm thấy nôn nóng, vội vàng.

Vất vả lắm cô ta mới tìm được người thích hợp, tuyệt đối không cho phép Thi Hạ cướp đi mất!

Quý Như Phong thở dài, vì để bạn tốt nhìn rõ thực tế, anh ta cũng chỉ biết nói sự thật, “Anh thấy ánh mắt Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, anh mới nhận ra, em thua rồi, Thẩm Giai, em không thể thắng được đâu.”

Vẻ mặt của Thẩm Giai càng khó nhìn hơn, cô ta để Quý Như Phong đến đây giúp mình chứ không phải để anh ta dội nước lạnh vào người cô ta!

“Anh im đi cho tôi, Quý Như Phong, nếu anh là bạn tôi, anh phải giúp tôi chứ không nên nói mấy lời vô nghĩa như thế!”