Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 224




Lý Thao sửng sốt một chút.

“A?”

Chỗ nào, dừng xe?

Không phải phu nhân thật sự tức giận rồi chứ, muốn ném tổng giám đốc ra ngoài?

“Tôi bảo dừng xe.” Thi Hạ lại nhấn mạnh thêm lần nữa.

Lý Thao nhanh chóng gật đầu.

“Vâng vâng, được rồi.”

Thi Hạ kéo cửa xe ra, sau đó, theo sau Lệ Cảnh Diễn cùng nhau xuống xe.

Bên ngoài xe gió đêm vẫn rất lạnh, mà hiện giờ bọn họ lại còn ở trên đường quốc lộ quanh co, càng thêm vẻ hoang vắng.

Thi Hạ nhìn thoáng qua Lệ Cảnh Diễn, sau đó, lạnh lùng mở miệng, nói một câu.

“Được rồi, anh có thể về uống rượu tiếp!”

Lệ Cảnh Diễn hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, vẫn mang dáng vẻ say khướt.

Nhưng mà, Lý Thao bên cạnh đã hiểu rõ!

“Phu nhân, cô làm vậy, ngày mai sau khi tổng giám đốc tỉnh rượu, nhất định sẽ gϊếŧ tôi.”

Chỗ này quá lạnh, lại hoang vắng như vậy, chẳng lẽ phu nhân của tổng giám đốc không lo lắng ông chủ lớn bị sói tha đi mất sao?
“Vậy cứ để anh ấy ra tay, tiện tay gϊếŧ cả tôi đi.” Thi Hạ thản nhiên trả lời một câu.

Sau đó, dứt khoát lên xe, đưa Lý Thao, lái xe rời khỏi đó.

“Phu nhân, hay là chúng ta cứ đợi thêm một chút, do tổng giám đốc uống say thôi.” Vẻ mặt Lý Thao đầy sợ hãi.

Nếu hôm nay mình thật sự đi khỏi , ngày mai tổng giám đốc thật sự có khả năng lôi mình ra bầm thây vạn đoạn.

Nhưng mà, dường như Thi Hạ không nghe thấy, vẫn tiếp tục lái xe, tốc độ lái xe của cô rất nhanh, giống như đang đua xe với người khác vậy.

Trong nháy mắt, Lý Thao đã không biết ông chủ lớn của mình bị ném ở quãng đường nào nữa.

Trời ơi, ông chủ, ngài trăm ngàn lần không nên trách tội tôi nhé!

Lý Thao âm thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong ông chủ có thể gặp được một người tốt bụng.

Mà lúc này, ở giữa đường cái gió lạnh thổi làm Lệ Cảnh Diễn đột nhiên tỉnh rượu quá nửa.
Nhưng mà, sau khi tỉnh rượu hơn nửa, anh mới giật mình tỉnh táo lại, anh bị vợ mình và trợ lý cùng nhau ném lại trong rừng núi hoang vắng chõ quỷ quái này.

“Thi Hạ, cô là đồ đàn bà tàn nhẫn độc ác!”

Lệ Cảnh Diễn rít gào, nhưng mà, trên đường trống vắng đã không còn thấy bóng người.

Bên này, Thi Hạ đã lái xe tới cửa nhà mình.

Cô trực tiếp mở cửa xe ra, rồi xuống xe.

Sau đó, chuẩn bị đi vào trong biệt thự.

Lý Thao nhìn Thi Hạ, vẻ mặt khó xử, rối rắm nửa ngày, rồi anh vẫn mở miệng, “Phu nhân, đã đến nhà rồi, cô xác định không quay lại tìm tổng giám đốc chút sao?”

Thi Hạ dừng một chút, ngẫm nghĩ, rồi nhìn thoáng qua Lý Thao.

“Tôi về đi ngủ, có tìm anh ấy hay không, đó là chuyện của cậu, xe giao cho cậu đấy.”

Nói xong, cô vung tay một cái, ném chìa khóa xe trong tay mình cho Lý Thao.
“Vâng vâng, tôi hiểu rồi.”

Lý Thao chạy vội lên xe, ngựa không dừng vó mà khởi động ô tô, anh muốn nhanh chóng đi cứu vớt tổng giám đốc vĩ đại của mình!

Phía rừng núi hoang vắng nơi quỷ quái kia, tổng giám đốc sẽ không bị sói tha đi rồi chứ, Lý Thao nghĩ đến đều cảm thấy sợ hãi.

Có điều, phu nhân của tổng giám đốc bằng lòng giao chìa khóa xe cho mình, vậy khẳng định đã cho phép mình quay lại tìm ông chủ.

Lý Thao rong ruổi một đường.

Cuối cùng, ở chỗ ngoặt lung tung rối loạn nào đó đã nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn.

Lúc này anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được ông chủ rồi, chỉ mong ngài ấy còn chưa tỉnh rượu, hơn nữa, không nhớ rõ chuyện vừa mới sảy ra.

Nhưng mà, Lý Thao suy nghĩ nhiều rồi, Lệ Cảnh Diễn cái gì cũng biết, anh ấy đã tỉnh rượu từ lâu rồi.

“Tổng giám đốc, coi như cũng tìm được ngài rồi!” Lý Thao cảm thán.

“Cậu còn biết đến tôi à!” Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng liếc mắt nhìn trợ lý kẻ đã vứt bỏ mình một cái.

Mặc kệ việc anh ta đã quay lại tìm mình, nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn cảm thấy mình vẫn sẽ không tha thứ cho anh ta!

“Cô gái kia đâu?” Lệ Cảnh Diễn lại hỏi.

“Ai cơ?”

Lý Thao nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.

Khuân mặt Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng, nhìn Lý Thao: “Cậu nói xem còn có thể là ai?”

Lý Thao khẽ vò tóc mình, giống như anh ta đã biết tổng giám đốc đang nói đến ai.

“Ngài đang nói đến phu nhân sao? Cô áy…… Về ngủ rồi.” Lý Thao ậm ừ, trả lời đúng sự thật.

Thế nhưng, lại làm Lệ Cảnh Diễn trợn trừng mắt lên.