Dạo này nhà họ Tô cũng có nhiều việc, cứ như cái gì cũng xảy ra được, gần đây vận thế nhà họ Tô cũng không được tốt lắm.
Vợ chồng nhà họ Tô mặt đầy lo lắng nhìn con gái mình.
Con gái đúng là tốt thật, bất quá mới đi ra ngoài một chuyến thôi mà nhìn mặt mũi này, đều thành gì gì rồi!
"Bác sĩ, mặt con gái tôi không sao chứ?"
"Đúng vậy, vẻ mặt nó sắp bị hủy dung rồi, chẳng lẽ lại như vậy thật!" Mẹ Tô bên cạnh cũng rất căng thẳng.
Phụ nữ thời nay, có ai không sống vì khuôn mặt mình chứ.
Xã hội hiện tại dựa vào mặt là chủ yếu, mặc dù không công bằng, nhưng cũng là công bằng, ít nhất còn có thể coi nó là một tiêu chuẩn nhất định.
"Ngài Tô, con gái của ngài có một vết sẹo 3cm trên mặt, quá sâu, sợ là vĩnh viễn không thể xóa được."
Nghe như vậy, Tô Khả Khả cảm tưởng như trời sập vậy, khuôn mặt chính là mạng của cô ta, tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại vậy!
"Ông nói gì, ông đang nói hươu nói vượn gì chứ, cái gì mà vĩnh viễn không thể xóa?"
Khuôn mặt Tô Khả Khả đầy sợ hãi, trực tiếp đẩy bác sĩ trước mặt sang một bên.
Lang băm, tên ngu xuẩn này, không trị được là do lão vô dụng, lại không biết xấu hổ nói là do mình!
"Bố, ông ta lừa con, lừa con, đúng không?"
Tô Khả Khả khóc nháo lên, nhưng mà vị bác sĩ kế bên định thần lại, nói kết quả chẩn đoán.
Bố Tô nhìn con gái mình, ông tin rằng vết thương trên mặt đứa con gái này không thể từ trên trời rơi xuống, nhất định là có lý do.
"Khả Khả, vết thương trên mặt con rốt cuộc là ở đâu ra, có chuyện gì?"
Mẹ Tô bên cạnh mặt cũng đầy vẻ lo lắng.
"Đúng vậy, đang yên đang lành, một cô gái như con sao lại có vết thương lớn như vậy!"
Đứa con này nếu như có khuôn mặt đẹp còn có thể gả cho ai đó tốt.
Nếu như con gái bảo bối của mình đến mặt cũng hỏng, vậy còn gả cho ai được, cuối cùng có khi con mất hết chứ!
"Con làm sao biết được, chẳng lẽ con còn có thể gọi người đến đánh mình sao?" Tô Khả Khả lớn tiếng la lối.
Nhưng mà cô ta hình như lại nghĩ đến chuyện gì đó.
"Đúng rồi, Ninh Vô Ưu, nhất định là Ninh Vô Ưu, nếu không thì chính là người nhà họ Lệ!"
Nghe đến người nhà họ Lệ, bố Tô ngay lập tức giống như chuột khi nghe thấy mèo đến.
Gần đây ông làm mấy cái đầu tư, toàn bộ đều có vấn đề, ông cũng không tin toàn bộ đều là tình cờ, nhất định có người sau lưng gây chướng ngại với ông.
"Được rồi!"
"Con cảm thấy nhà họ Tô chúng ta còn chưa đủ mất mặt sao? Chuyện này đến đây chấm dứt, từ nay về sau con cũng đừng trêu chọc người nhà họ Lệ nữa, biết chưa?"
Tô Khả Khả ngửa đầu nhìn bố của mình, dáng vẻ đầy oan ức.
"Bố, tại sao, rõ ràng bọn họ khi dễ con gái bố."
Nhưng mà bây giờ ngay cả ba mình đều cảm thấy mình làm sai rồi, rốt cuộc cô ta làm sai điều gì.
Cô ta chẳng qua là thực hiện tâm nguyện của bố mẹ thôi.
Cô ta muốn gả vào nhà họ Lệ, sao lại khó khăn như vậy chứ!
"Nếu con không đi gây chuyện với người ta, người ta lại hết lần này đến lần khác chạy tới xử lý con à?" Bố Tô vừa nói, vừa thở dài nặng nề một cái.
Ông bây giờ đột nhiên hiểu, tại sao mọi người đều bảo, tình nguyện đắc tội luật pháp của quốc gia, cũng nhất định không được đắc tội đến nhà họ Lệ, là có ý gì!
"Được rồi được rồi, Khả Khả, chuyện này đến đây là kết thúc, không ai được nhắc lại, cũng không được trả thù!"
Bố Tô chỉ sợ nếu như nhà mình tiếp tục nháo nhào việc này lên, không chỉ công ty gặp chuyện, mà người nhà họ Tô chỉ sợ cũng không được bình yên.
"Bố!"
"Con nếu còn nhận ta là bố, ngoan ngoãn cho ta, mấy ngày nay cứ ở nhà đợi, nơi nào cũng không được đi, được hay không?"
Mẹ Tô bên cạnh muốn nói giúp con gái mình vài câu.
Nhưng khi thấy bộ dạng nghiêm túc của chồng, bà cũng chẳng dám hó hé.