Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 4: Khu vui chơi




Sau khi chiếc xe trở về đến trước cửa nhà , thấy cô bình an trở về ba cô liền mau chóng chạy ra để đưa cô vào nhà . Nhưng lúc này cô chẳng khác nào người mất hồn mà bỏ qua mọi lời hỏi thăm của mọi người mà đi thẳng lên phòng

Vừa lên tới nơi cô liền đóng sập cửa lại rồi tức giận mà điên cuồng dọn dẹp tất cả những thứ gì đến anh ta , bao nhiêu kỉ niệm tươi đẹp của thời thanh xuân cứ thế mà tan thành mây khói.

Bốn năm tuy không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng cũng đủ để lại nhiều tổn thương, đau đớn cho người ở lại huống chi anh ta lại còn là mối tình đầu trong sáng , tươi đẹp của cô

Nghe thấy tiếng động lạ trên phòng mọi người lo lắng sợ cô sẽ nghĩ quẩn mà làm liều lên ai nấy đều nhanh chóng chạy đến phòng cô nhưng đáp lại chỉ là tiếng nói lạnh lùng của cô

"Mọi người hãy để con yên đi , bây giờ con chỉ muốn được một mình thôi . Con xin mọi người đó !"

Nghe thấy cô nói vậy , mọi người cũng không ai dám làm gì thêm nữa chỉ biết tự khuyên nhủ và trấn an nhau rằng rồi cô sẽ ổn thôi và cứ như thế từng người từng người rời đi

Mãi một lúc sau khi bên ngoài không còn lại một ai thì cô bỗng ngồi ngục xuống sàn nhà lạnh lẽo kia mà bật khóc nức nở , cô cứ càng ngày càng bật khóc lớn hơn . Chẳng hiểu tại sao mọi điều tồi tệ lại cứ liên tục xảy đến với cô như vậy , cô cứ nghĩ lại càng cảm thấy trái tim mình như đang nghẹn lại vậy rồi cô cứ thế khóc đến khi mệt lả cả người rồi từ từ chìm vào giấc ngủ

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy , cô cảm thấy cả cơ thể mình đều nóng ran , tay chân thì như chẳng còn chút sức lực nào vậy , đầu thì liên tục đau nhức

Hoá ra là do hôm qua cô dầm mưa quá lâu lại thêm việc khóc trong nhiều giờ liên tục lên khiến cô mất sức mà dẫn đến việc bị cảm lạnh

Rồi cô liền nhấc cái cơ thể đầy sự mệt mỏi của mình để đi thay đồ , sau khi thay đồ xong thì bên ngoài bỗng vọng vào tiếng nói quen thuộc của mẹ

"Hạ Nhi ! Con dậy chưa mẹ mang đồ ăn sáng lên cho con đây "

"Vâng , mẹ cứ để đó lát rồi con ăn !" vừa nghe giọng cô cất lên có chịu đặc khàn bà biết ngay rằng cô đã bị cảm lạnh , nhưng biết tâm trạng hiện tại của cô vẫn chưa hề ổn định lên nếu hỏi thì cô sẽ không nói lên bà chỉ biết âm thầm quan tâm con bằng cách đi lấy lấy thuốc giải cảm rồi để cho con uống

Khi mẹ cô đã rời đi cô mới mở cửa để bước ra ngoài lấy thức ăn và khi thấy lọ thuốc cảm được đặt bên cạnh cô đã cảm thấy vô cùng xúc động . Lúc này thì cô mới biết dù cho cả thế giới lạnh lùng kia có chống lại bản thân mình thì vẫn luôn có những người âm thầm , lặng lẽ đứng bên cạnh để nâng đỡ cô dậy và đó không gì khác chính là gia đình

Hóa ra con người ta chỉ biết được ai là người quan trọng với mình khi họ đang có bờ vực sự tuyệt vọng , và cảm thấy bế tắc trong chính cuộc đời của mình

Rồi cô lại cảm thấy vô cùng hối hận khi bản thân mình khiến mẹ phải lo lắng không thôi , thực sự lúc này dường như cô chỉ muốn nói lời xin lỗi tới mẹ của mình vừa nghĩ nước mắt cô lại tràn ra không ngừng



Cứ như thế nhiều ngày liên tục cô đều tự nhốt mình trong phòng không chịu ra bên ngoài để trò chuyện với mọi người , nhưng cũng không cho bất kỳ ai lại gần mình . Rồi trong những ngày đó cô liên tục nghĩ về người bạn trai cũ càng nghĩ cố gắng tức giận , càng nghĩ càng phiền lòng

Nhưng khi nghĩ đến anh ta sau khi nói lời tàn nhẫn chia tay với mình lại có một cuộc sống vui vẻ bên mối tình đầu của anh ta , trong khi cô lại phải sống trong đau khổ và tự dằn vặt chính bản thân mình liệu điều đó có thực sự đáng không ?

Tại sao cô lại phải vì người đàn ông tệ bạc đó là phải sống những ngày tháng trong bóng tối , nếu như bây giờ cô muốn anh ta cũng phải sống trong đau khổ , cũng phải ân hận, dằn vặt như cô thì điều duy nhất bây giờ cô phải làm đó chính là sống tốt hơn anh ta bây giờ

Nói rồi cô liền trấn an lại bản thân , trang điểm cho mình trở lên thật xinh đẹp , khoác lên trên người những bộ đồ thật sang trọng , lộng lẫy , đắt tiền rồi tự tin bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó

Nhìn thấy cô thay đổi nhanh chóng như vậy mọi người trong nhà ai nấy đều có vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm vì cô đã không còn tự hành hạ bản thân mình như trước nữa

Cô thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên như vậy thì cũng chỉ là một nụ cười tươi tắn rồi chào hỏi mọi người mà đi ra ngoài

Sau khi thấy cô qua nhiều ngày không gặp mặt hai cô bạn Nhã Tịnh và Linh Chi vô cùng vui vẻ và hạnh phúc mà chạy tới ôm chầm lấy cô . Ba cô bạn thân này lúc nào cũng thế dù có gặp nhau liên tục hay không nhưng mỗi khi gặp nhau họ đều vô cùng mừng rỡ như lâu ngày xa cách mà mới gặp nhau vậy . Rồi họ rủ nhau vào một quán cà phê để tâm sự , trò chuyện

"Thấy cậu tươi tỉnh lại bọn tớ đỡ lo hẳn . Cậu có biết là những ngày qua mọi người lo lắng cho cậu lắm không ?" Nhã Tịnh cất tiếng nói

"Khổ thân bạn tôi vớ được đúng anh tra nam chính hiệu luôn đấy !" Linh Chi ngồi bên cũng tiếp lời

"Thì thế nó mới khổ . Tớ cũng bất ngờ không hiểu sao mà hắn ta có thể buông ra được những câu nói như thế , thật khiến người ta phải ghê sợ luôn !"

"Ghê sợ mà không biết ai từng gắn bó hơn bốn năm cơ mà !" cô bạn Linh Chi vừa nói vừa tỏ ý trêu trọc cô

"Tớ cũng đến chịu thôi ! Cũng chẳng hiểu sao tớ lại có thể gắn bó với anh ta đến tận từng ấy năm nhỉ ?" cô vừa nói vừa giơ hai tay lên tỏ vẻ khó hiểu khiến hai cô bạn cũng chỉ biết bật cười

Rồi ba ngày cứ như thế ngồi trò chuyện với nhau , xong rồi lại dẫn nhau đi tung tăng , vui đùa ở khắp mọi nơi trong cái thành phố này . Dường như lúc này chẳng còn lại nỗi buồn nào tồn đọng lại cả mà được thay thế hoàn toàn vào đó là một niềm vui của ba cô gái tràn đầy năng lượng của tuổi trẻ .

Sau khi chơi một lúc lâu ở bên ngoài cô bỗng cất tiếng nói

" Ê hai cậu ! Mình đi cung thiếu nhi không ? Đi thử cho biết chứ mình chưa đi bao giờ cả " cô vừa nói xong hai cô bạn liền quay ngoắt sang nhìn với ánh mắt lạ lùng rồi Nhã Tịnh đứng bên mới đáp lại



" Cậu bị hâm à ! Có phải bị hắn ta đá rồi giờ đầu óc lú lẫn không hả ? "

"Ủa cậu sao vậy ?"

" Cậu có biết cung thiếu nhi là nơi mà mỗi chúng ta lúc nhỏ đều được đến đó để vui chơi hay không ? Sao cậu lại nói là chưa được đi lần nào "

"Mình biết là thế nhưng từ bé đến giờ mình chỉ được nhìn mọi người chơi thôi , chứ ba mẹ mình thì không cho mình được vui chơi ở đó đâu mà chỉ tối ngày mất mình vùi đầu vào đống sách vở à !"

Nghe thấy cô nói vậy hai cô bạn tỏ ra lắc đầu ngao ngán rồi nói

"Thôi được rồi bây giờ tụi mình sẽ cho cậu sống lại đúng với tuổi thơ của cậu , sẽ cho cậu trải nghiệm cái niềm vui trẻ thơ mà cậu chưa từng được trải nghiệm bao giờ !" nói rồi hai cô bạn đưa cô đến cũng thiếu nhi của thành phố . Nơi đây vô cùng rộng lớn và có rất nhiều đứa trẻ đang tung tăng chơi đùa với nhau khiến cô như bị thu hút vào nơi thiên đường ấy

Sau đó ba cô gái mua vé để vào cổng rồi sau đó chạy vào bên trong mà tung tăng , vui đùa . Còn cô thì như một đứa trẻ mới lớn được trải nghiệm những thứ trò chơi lạ lẫm mà từ bé tới giờ cô chưa từng được thử qua . Rồi cứ hết trò này lại đến trò khác gần như thời gian lúc này đối với cô là không đủ để có thể trải nghiệm hết thú vui ở nơi đây

Cô chơi nhưng không biết mệt mà cứ kéo hai cô bạn của mình đến khắp mọi nơi , mặc dù lúc này hai cô bạn đã mệt nhử , toàn thân rã rời , thở không ra hơi nhưng thấy vui cô như vậy họ cũng chỉ đành chạy theo chơi đùa cùng cô

Đang chơi vui vẻ với nhau bỗng một tiếng khóc lớn của trẻ con vang lên thu hút mọi người tới xem , thấy thế ba cô gái cũng dừng lại cuộc chơi để tới xem truyện gì xảy ra thì thấy vị phụ huynh đang quát mắng một đứa trẻ với những giọng nói chua ngoa

"Con này ! Mày không có mắt à mà lại chạy va phải con của tao hả ? Mày có biết con tao là con vàng con bạc không mà lại khiến nó bị thương như thế này !"

"Dạ cháu xin lỗi ! Nhưng là do bạn ra va cháu trước mà " đứa bé vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống tỏ vẻ sợ hãi mà cả người run lên bần bật

"Lại còn cãi hả , kể cả là con tao có va vào mày thì cái loại nghèo hèn như chúng mày cũng phải biết mở cái mồm ra để mà xin lỗi con tao chứ !"

"Nhưng cháu đâu có làm sai ? Tại sao cháu lại phải xin lỗi chứ !"

"Á à ! Chắc là cái loại như mày thì cũng không được bố mẹ dạy dỗ đàng hoàng lên mới mất dạy với người lớn như vậy hả ? Được nếu như bố mẹ mày không dạy được mày thì để tao đây thay mặt dạy cho " nói rồi và ta định vung tay lên đánh cậu bé nhưng lại bị một bàn tay khác ngăn lại mà quát lớn

"Này chị kia ! Dù gì mình cũng là người lớn , trẻ con đâu có sai gì đi nữa thì cũng không nên dùng bạo lực với nó chứ ?" cô đứng ở bên ngoài chứng kiến đầu đuôi câu chuyện từ nãy đến giờ thấy mọi người xung quanh chỉ bàn tán xôn xao , có người thì lấy điện thoại ra quay lại vụ việc nhưng lại không có một ai dám đứng ra để bênh vực đứa bé cả vì sợ gặp phải phiền phức và khi thấy người phụ nữ kia định giơ tay đánh đứa bé thì cô cũng không đứng yên nữa mà trực tiếp ra mặt để giải quyết