Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 3: Mối tình đầu




Vừa tới chỗ hẹn , nhìn thấy người mình thương nhung nhớ bao lâu nay giờ lại được thấy anh ngay trước mặt cô không kìm được những giọt nước mắt xúc động và chạy tới ôm chầm lấy anh rồi vừa khóc lớn trong lòng anh vừa kể những chuyện đau lòng mà bản thân mình vừa phải trải qua cho anh nghe

Cứ ngỡ rằng sẽ được anh an ủi , động viên để cùng nhau vượt qua thời điểm khó khăn này , nhưng không ngay lúc dường như cô đang ở bờ vực của sự tuyệt vọng thì anh lại tàn nhẫn , lạnh lùng nói lời chia tay với cô

"Mình dừng lại thôi em à !"

Cô dường như không tin vào những gì mình nghe được mà vẫn tự nhủ bản thân rằng đó chỉ là do tiếng gió to quá khiến bản thân nghe nhầm , nên đã cất tiếng hỏi lại để xác nhận lại thông tin vừa rồi thêm một lần nữa

"Anh nói gì cơ ?"

"Anh thực sự xin lỗi khi phải nói ra điều đau lòng ngay lúc này , nhưng chúng ta hãy dừng lại thôi . Thời gian bốn năm qua chúng ta bên nhau là quá đủ rồi , em có trách có mắng anh thậm tệ như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chấp nhận !"

"Nhưng tại sao chứ hả ? Em cần một lí do chính đáng , không phải mối quan hệ của chúng ta đang tiến triển rất bình thường sao !"

"Anh thực sự xin lỗi nhưng anh bây giờ không còn tình cảm với em nữa rồi . Hiện tại mối tình đầu của anh đã về nước và cô ấy đã chấp nhận tình cảm của anh rồi nên mình dừng lại đi . Em cứ coi như bốn năm qua là một kỉ niệm đẹp giữa hai ta , và hãy quên nó đi !" nói xong anh liền lạnh lùng gạt tay cô khỏi người mình

"Vậy bốn năm qua anh coi em là gì hả ? Hay chỉ là con người thay thế vị trí của cô ấy trong khoảng thời gian cô đơn kia của anh hả !" cô nhìn thẳng vào mắt anh mà quát lớn , nhưng thứ mà cô nhận lại được chỉ là sự im lặng đến đau lòng của anh ta , điều đó như ngầm khẳng định điều cô vừa nói là hoàn toàn đúng

Lúc này trái tim cô vô cùng đau đớn se thắt lại từng cơn khiến cô khóc không thành tiếng mà chỉ biết cười trong đau đớn , hóa ra tình cảm hơn bốn năm qua mà cô luôn nâng niu đối với người ta cô chỉ là một người thay thế , một cuộc vui tạm thời . Họ chỉ yêu cô cần cô khi họ cảm thấy cô đơn , trống vắng và sẵn sàng rời xa cô khi đã tìm thấy niềm vui của riêng mình.

trong lúc không kiềm chế được cảm xúc của mình vì quá bực tức cô liền vung tay tắt mạnh vào mặt anh ta khiến một má đỏ ửng lên

"Anh có biết trêu đùa tình cảm con nhà người ta là quá đáng lắm phải không ? Anh nói cứ như bốn năm qua tôi đã hành hạ , trói buộc anh vậy . Hóa ra bốn năm qua chỉ là bản thân tôi tự tưởng tượng ra tình cảm mà anh dành cho tôi . Tại sao tôi lại ngủ ngốc khi tin vào thứ tình cảm của anh chứ ! " cô vừa nói xong anh liền rời đi ngay lập tức để lại cô đứng một mình bơ vơ ở đó mà trong lòng như đã chết lặng

Lúc này cô chẳng còn có nơi nào để đi , cũng chẳng còn người nào bên cạnh khiến cô hoàn toàn sụp đổ tinh thần . Cô chỉ biết đứng khóc và gào thét tên anh trong vô vọng bởi anh ta đâu biết anh chính là mối tình đầu của cô mà cô luôn trân trọng , nâng niu , giữ gìn hết thời thanh xuân

"Đồ khốn ! Anh quay lại với mối tình đầu . Vậy còn tôi , con tôi thì sao ? Anh có biết anh chính là mối tình đầu của tôi không ? Vậy tại sao anh lại rời đi ngay lúc tôi cần anh nhất chứ hả ?" cô cứ đứng ở đó mà gào lên trong tức tưởi rồi vỡ òa trong cảm xúc



Ông trời dường không hiểu được tấm lòng của cô mà rồi cứ thế từng giọt mưa nặng trĩu cứ từ từ mà rơi xuống đặt , rồi cứ thế mưa ngày càng dày và hình ảnh cô gái với thân hình nhỏ bé đang đứng dưới mưa mà bật khóc trong tuyệt vọng , trời thì ngày càng mưa lớn tiếng khóc của cô cũng ngày càng lớn hơn

Thế giới hiện tại trong trái tim cô như đã sụp đổ hoàn toàn , cô cứ thế mà mang cơ thể mệt mỏi , ủ rũ mà đi . Mặc dù hiện tại cô chẳng biết mình đi đâu về đâu , cô chị biết bất lực mà ngồi ngục xuống bên đường mặc kệ những giọt mưa lạnh lẽo kia làm ướt đẫm cả người cô

" Chị ơi ! Sao tối rồi chị không về nhà đi ạ , mưa này ngoài đường nguy hiểm lắm đó !" âm thanh của đứa trẻ cất lên , hình ảnh một cậu nhóc đứng lại gần cô rồi hỏi thăm vừa che ô cho cô

"Chị không sao đâu ! Cảm ơn em đã quan tâm tới chị " cô cố kìm nén cảm xúc mà đáp lời cậu , nhưng do khóc quá nhiều mà hai mắt của cô đã đỏ sưng phồng lên cùng với âm thanh nấc nghẹn ở cổ họng khiến cậu bé vừa nhìn đã nhận ra

"Chị khóc sao ạ !"

"Không đâu ! Chẳng qua chị thấy hơi mệt thôi "

"Chị về nhà nhanh đi không khéo ba mẹ chị lại lo lắng đó ! Dù chị cảm thấy tuyệt vọng hay mệt mỏi như thế nào thì chị hãy trở về nhà đi , nơi đó sẽ luôn dang tay đón chị trở về mà !"

Những lời cậu bé vừa nói như một ngọn lửa bập bùng mà sưởi ấm lấy trái tim đang tổn thương của cô

"Nhưng nếu chị nói đó là nơi mà hiện tại chị không thể về thì em có tin chị không ?"

"Em tin chị !" cậu bé vừa nói anh mắt nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô có chút ngạc nhiên

"Tại sao em lại tin chị chứ !"

"Vì em biết chắc rằng chị vừa trải qua một điều gì đó không vui ở nơi ấy nên chị mới không muốn trở về !"

"Cảm ơn em đã tin chị ! Thôi em về đi không ba mẹ chờ sẽ lo lắng đó !"

"Vâng ạ ! Em chào chị , chị cũng nhớ về nhà sớm nhá " nói xong cậu đưa chiếc ô đang cầm trên tay mình và đưa cho cô rồi chạy về hướng mà một người đàn ông đang đứng đợi sẵn , vừa chạy cậu bé vừa vẫy tay tạm biệt cô rồi cô cứ nhìn cậu cho đến khi bóng dáng của cậu bé khuất dần đi

Ngồi một lúc lâu như vậy rồi bỗng nhiên chiếc điện thoại trong túi của cô vang lên * reng reng reng*



"Hạ Nhi ! Con đang ở đâu đó , về nhà đi bên ngoài nguy hiểm lắm đấy !" nghe tiếng mẹ ở đầu dây bên kia khiến cô không kìm được cảm xúc mà bật khóc lớn

" Mẹ ơi ! Con thua rồi , con thua thật rồi , mọi cố gắng bao nhiêu năm qua của con mất hết rồi" nghe thấy cô nói vậy mẹ không khỏi lo lắng mà liên tục hỏi

"Sao , có chuyện gì xảy ra với con sao ? Nói cho mẹ biết con đang ở đâu !"

"Con mất hết rồi mẹ ơi ! Nhưng con không biết phải làm gì cả " cô vừa nói vừa nấc nghẹn lên từng cơn

"Yên tâm đi ! Bình tĩnh ngồi yên tại đó mẹ sẽ đến đón con ngay " nói xong bà liền tắt máy rồi nhanh chóng gọi người đi đón cô về

Khoảng hơn ba mươi phút sau , mọi người đã tìm thấy cô đang ngồi ở bên đường với một tâm trạng vô cùng mệt mỏi , gương mặt thì phờ phạc không chút cảm xúc , cơ thể thì ướt đẫm nước mưa . Thấy vậy mẹ cô liền lao ra nó ôm lấy cô vào lòng rồi liên tục hỏi han

"Con có sao không hả ? Sao lại để bản thân mình dầm mưa như thế này , đi về nhanh không kẻo này ốm mất !" mẹ cô vừa nói vừa đỡ cô đứng dậy nhưng cô lúc này như người vô hồn chẳng chút biểu cảm nào cả , rồi một lúc sau cô mới đưa tay nên nhẹ nhàng kéo lấy người mẹ rồi thủ thì nói

"Mẹ ơi , con mất tất cả bây giờ con không biết phải đối diện với sự thật tàn khốc này như thế nào cả !" cô cứ vừa nói rồi vừa khóc trong vòng tay ấm áp của mẹ thấy cô như thế mẹ cô không khỏi đau lòng mà cất giọng ấm áp an ủi

"Thôi không sao đâu ! Nếu thế giới ngoài kia đối xử với con tệ bạc như thế nào đi chăng nữa thì hãy về nhà , nơi ấy vẫn sẽ luôn chào đón con bất cứ khi nào con về "

"Nhưng mà mẹ ơi bây giờ con cũng không biết phải đối mặt với gia đình mình như thế nào cả ! "

"Không sao ! Nghe mẹ hãy trở về nhà đi mọi người sẽ không trách gì con đâu !" bà nói rồi nên lấy chiếc áo của mình khoác cho cô rồi dìu cô lên xe

Ngồi trong xe nhìn ra khung cảnh thành phố về đêm qua ô cửa xe nhỏ mà cô như người vô hồn , ánh mắt cứ hờ hững mà nhìn trông vô định rồi cứ thế không biết từ khi nào hai dòng nước mắt cứ thế tuôn trào ra mặc dù cô luôn cố gắng kiềm chế để bản thân mình không được yếu đuối gục ngã lúc này , nhưng quá nhiều biến cố xảy đến một lúc như thế thì một cô gái như cô sao có thể chịu đựng được nổi

Không gian thành phố về đêm ở cái thành phố này thường được mọi người nhắc đến với sự lãng mạn , mộng mơ khiến cô thường rất mong muốn được trải nghiệm thành phố nơi đây về đêm một lần , nhưng có lẽ giờ đây đối với cô không gian thành phố về đêm chẳng khác gì một cái bóng đêm đen tối trong ký ức của cô cả

Hiện tại với cô lúc này nơi đây chẳng còn là một nơi phồn hoa đô thơ , mộng mơ như bao người nói mà nó chẳng khác gì cái trần gian địa ngục mà cô vừa phải trải qua khiến cô dường như chỉ muốn gục ngã trước những sóng gió của cuộc đời