Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 86: Cuộc sống là sự tận hưởng (1)






Sau khi ăn sáng xong thì cô vào ghế sofa đọc vài cuốn sách được đặt trên kệ sách trong phòng. Cứ tưởng anh chỉ đọc sách về kinh doanh, không ngờ lại có sách về chân lý cuộc sống hay về những mối tình có cái kết không được viên mãn. Tâm tư lúc trước của anh rốt cuộc là như thế nào...có ướt át không hay là khô như khúc củi. Nhưng hiện tại bây giờ cô thấy anh rất tốt. Không còn lạnh lùng và độc đoán như trước kia nữa, hơn nữa anh cũng rất lãng mạn mà. Suốt ngày luôn tìm cách trêu chọc cô, nghĩ lại cô cũng không ngờ một vị giám đốc trước đây cô luôn e dè và sợ hãi lại có tính đáng yêu như vậy. Nghĩ vậy cô liền ngồi cười ngốc một mình


Anh từ phòng vệ sinh đi ra thấy cô ngồi cười liền ho khan một tiếng rồi nói


-Em cười gì vậy?. Tâm tư tốt hay em thích cười trên nỗi đau của người khác...hay là em đang nghĩ đến ai?_ anh hỏi


Mặt cô cứng đơ... Cười trên nỗi đau của người khác là cái gì?. Cô có thấy ai khóc rồi cười vào mặt họ à???


-Cười trên nỗi đau của người khác là sao?_ cô hỏi ngược lại


Anh chỉ tay nhẹ vào cuốn sách cô đang cầm rồi từ từ di chuyển đến sofa ngồi cùng cô. Khi cô chợt nhận ra quyển sách mình đang đọc viết về một chuyện tình rất đẹp nhưng lại buồn thì mới hiểu anh đang nói gì


-Em không ác như vậy. Chỉ là tâm tư em tốt. Còn chuyện nghĩ về ai thì hoàn toàn không có_ cô biểu môi nói


-Thì ra là vậy...Đi thôi_ anh nói rồi đứng phắt dậy


-Đi đâu?_ cô hỏi


-Thế em đến Hàn Quốc chỉ để ngồi trong căn nhà ngắm cảnh ngoài thôi sao?_ anh nói


-Ý anh là...Bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài chơi sao?_ cô háo hức hỏi


-Phải!!!. Em đi thay quần áo đi_ Trịnh Tuấn


-Dạ_ cô liền chạy vào trong phòng quần áo thay đồ


Sau khi thay xong thì anh và cô cùng đi xuống. Một chiếc xe thể thao Lamborghini Veneno được đậu yên bề dưới sảnh. Chiếc xe này quá xa xỉ rồi nha.


( Lamborghini Veneno hiện nay có giá 4,5 triệu USD. Chiếc xe này là sự hoàn hảo đối với những ai muốn sở hữu những mẫu xe đua đường trường. Siêu xe dựa trên nền tảng Aventador với động cơ V12, dung tích 6.5L, công suất 750 mã lực. Khả năng tăng tốc từ 0-100 km/h của Veneno chỉ trong 2,8 giây trước khi đạt tốc độ tối đa 355 km/h. Toàn thân phủ sợi cacbon cũng cho thấy sự xa xỉ trong thiết kế)


-Anh lái xe sao?_ cô vì không thấy trợ lý đứng đợi để mở cửa xe nên thắc mắc hỏi


-Đưa bà xã đi chơi thì tất nhiên ông xã phải lái xe rồi_ anh vừa nói vừa mở cửa xe bên lái phụ cho cô


Cô nghe vậy trong lòng ngọt tựa mật nhưng mặt không khỏi ủng hồng


-Anh khéo miệng quá rồi_ cô cười rồi ngồi vào xe


Anh cũng nhanh chóng ngồi vào xe. Còn cài giúp cô dây an toàn. Cảnh tượng này làm cô cảm thấy vừa vui lại vừa thấy người đàn ông này sao mà...sến vậy


-Tạm thời chúng ta sẽ không về nhà vài hôm_ anh vừa lái xe vừa nói


-Không về nhà thì đi đâu?_ cô kinh ngạc hỏi


-Bây giờ anh sẽ đưa em lên Busan tham quan một ngày hôm nay, ngày mai anh sẽ đưa em đi gyeongju và còn nhiều điều thú vị nữa. Tạm thời em được biết lịch trình sắp tới của chúng ta là như vậy_ anh nói


-Từ Seoul lên Busan khoảng 325 km anh định lái xe lên thật sao?_ cô lo ngại hỏi


-Em yên tâm. Chưa đầy hai giờ đồng hồ chúng ta sẽ có mặt ở Busan_ anh nhếch môi nhẹ rồi nói


Và sau câu nói đó là một tốc độ khủng khiếp của chiếc xe. Chưa bao giờ anh lại lái với cái tốc độ kinh khủng này cả. Chiếc xe chạy nhanh lao vào lòng đường đông đúc nhộn nhịp của Seoul nhưng cô không kịp nhìn thấy bất kì thứ gì thật rõ bên ngoài vì độ lướt của nó quá kinh khủng. Quay sang nhìn người cầm lái thì cô há hốc mồm, khuôn mặt đó vẫn bình tĩnh cầm lái như đang đi với tốc độ chậm. Rốt cuộc não anh có vấn đề sao, chạy như hụt mạng để làm gì nhỉ. Đầu cô như muốn nổ ra vì lần đầu đi nhanh như thế dẫn đến khá chóng mặt


-Anh đang rượt theo ai à?_ cô hỏi


-Đây là lần đầu em ngồi trên xe thể thao nên mới bất ngờ thôi. Anh chạy như vậy là chậm rồi_ anh vừa nói vừa chăm chú lái xe mà không để ý đến cô gái bên cạnh


Trong lòng cô thầm mắng. Chậm cái đầu anh í. Không thấy được cảnh vật bên ngoài mà chậm cái gì. Vợ anh muốn nôn hết những gì vừa ăn được sáng nay rồi này


-Nhưng mà em không quen. Anh chạy chậm lại một chút được không. Em...em..em sắp không chịu được rồi_ cô vừa nói vừa ôm đầu


Nghe vậy anh liền hoảng hốt ngừng xe ở ven đường. Quay sang nhìn cô. Thấy màu cô trắng bệch, tay thì che miệng...không phải bà xã anh muốn nôn đấy chứ


-Em ổn không?. Muốn nôn sao? Hay đau đầu hả?_ anh hỏi


Cô lờ đờ mở cặp mắt nai xinh đẹp ra nhìn anh. Trong lòng thầm tán thưởng...hóa ra anh cũng biết sợ khi thấy cô thế này. Nhưng cô mệt thật, thật sự muốn nôn một chút nữa


-Em hơi đau đầu và muốn nôn nữa_ cô nói bằng giọng yếu xìu


Anh liền lấy trong hộc xe ra một chai dầu và một hộp thuốc nhỏ. Lấy một viên thuốc và chai nước đưa cho cô


-Em uống đi, sẽ dễ chịu ngay thôi_ anh nói


Cô liền nghe lời, cầm lấy rồi uống. Sau khi cô uống xong thì anh lấy dầu thoa một ít vào cổ của cô để giảm cảm giác buồn nôn và thoa lên màng tang để đỡ đau đầu. Anh hạ kính cửa sổ xuống một chút cho gió vào nhiều hơn để cô cảm thấy thoáng


Qua 15 phút cô mới cảm thấy bình thường trở lại. Thuốc này hay thật. Anh tỉnh như vậy mà lại chuẩn bị thuốc và dầu gió trên xe làm gì nhỉ


-Em thấy đỡ hơn chưa?_ anh nhẹ giọng hỏi


-Em thấy bình thường rồi. Anh cho xe chạy đi_ cô cười rồi nói


-Ừ_ anh gật đầu rồi bắt đầu cho xe chạy


Lần này anh chạy không nhanh như lúc nãy nhưng với tốc độ này cũng là sự khác biệt hoàn toàn với những chiếc xe khác. Với người ngoài chắc họ thấy kinh hãi lắm nhưng với cô như vậy là ổn rồi. Cô tự dặn với lòng phải thích nghi dần với mọi chuyện của anh để anh không phải lo lắng nhiều


-Sao trong xe lại có thuốc và dầu gió vậy?_ cô hỏi


-Anh biết em sẽ như thế này nên đặc biệt chuẩn bị. Quả thật bà xã anh cần nó_ anh nói


-Chỉ là em không quen!!!_ cô nói


-Anh biết!. Nên bây giờ anh sẽ giúp em làm quen_ anh nói


Khi xuất phát từ Seoul là 9h trên đường gặp sự cố là cô bị chóng mặt nên tới 9h30 anh mới xuất phát tiếp. Vậy mà đến Busan chỉ mới 10h30. Thực ra lúc mới chạy thì anh lái từ từ để cô thích nghi một chút rối dấn gia tăng tốc độ nhanh hơn. Cô sau khi uống thuốc thì tỉnh táo trở lại. Rồi cũng dần thích nghi với tốc độ chạy xe của anh. Đến bây giờ có thể nói cô đã quen, không còn bỡ ngỡ đến phát sợ khi lúc mới ngồi lên xe


-Chúng ta ở khách sạn sao?_ cô hỏi


-Đúng vậy. Chỉ 1 đêm thôi. Ngày mai sẽ đến nơi khác. Sao thế? Em không muốn ở khách sạn sao?_ anh nói


-Không có!_ cô liền trả lời


Cô nào có chê. Chỉ là khách sạn này cũng xa hoa quá rồi


-Đây là khách sạn Hilton Busan. Ở đây khá tiện nghi nên anh mới đặt phòng. Anh nghĩ khách sạn này chắc tốt nhất ở Busan rồi _ anh nói


-Cái này...quá tốt rồi. Anh cũng đừng kén chọn quá. Em thấy nó rất sang trọng_ cô nói


-Em thấy tốt là được rồi_ anh nói rồi nắm tay cô dẫn cô vào trong nhận thẻ phòng và đưa cô lên phòng


Căn phòng được mở ra, bao trùm là sự sang trọng tinh tế.


Căn phòng chủ yếu là tông nâu trắng. Tất cả các cánh của xuyên thấu bằng kính trong suốt sát đất tạo nên cảm giác khoáng đãng. Một chiếc giường rộng lớn với chăn gối đệm trắng tinh khôi. Một bộ bàn ghế màu nâu phong cách. Tivi phàn hình phẳng được đặt đối diện với chiếc giường giúp khách có thể vừa năm trên giường vừa xem tivi. Máy điều hòa là thứ không thể thiếu. Còn có phòng làm việc riêng, phòng tắm riêng. Còn có ban công để hóng gió và ngắm phong cảnh bên ngoài. Vì bãi biển Haeundae và thủy cung Busan đều nằm trong bán kính 8 km từ chỗ nghỉ. Nên có thể ngắm được bãi biển khi đứng ở ban công


-Em muốn tắm chứ?_ anh hỏi


-Tất nhiên rồi!_ Lương Thuần Mỹ


-Quần áo trong vali_ anh chỉ về hướng chiếc vali cho cô


-Anh chuẩn bị hồi nào vậy_ lúc nãy thấy anh lấy từ xe xuống cô cũng khá bất ngờ nhưng vẫn chưa kịp hỏi


-Lúc sáng em chưa thức dậy anh đã soạn_ anh ung dung nói


Chính anh soạn quần áo cho cô á...buồn cười chết mất thôi. Không biết có mang theo đầy đủ không đây


Khi cô mở vali ra thì nằm ngoài tưởng tượng. Anh rất tinh tế nha. Có đồ ngủ, đồ ra ngoài, áo khoác, một hộp trang điểm ba tầng nhỏ, 1 thỏi son mà cô thích và ưa dùng nhất và...đồ lót cũng rất đầy đủ.


Sau khi cô tắm xong thì anh cũng tắm. Nghỉ ngơi một lát thì anh đưa cô xuống ăn trưa vì sợ cô đói ăn trễ giờ sẽ hại bao tử....


P/s: Phần tiếp theo mình sẽ up vào chap 87 nhé. Mọi người thấy họ có ngọt hông nè?