Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì anh đã rời giường. Cô hoảng hốt bật dậy quang sát xung quanh thì thấy anh đang ngồi ngoài ban công uống coffee.
Căn phòng ngủ này vừa rộng vừa xa hoa lại có một ban công rất lớn. Trên ban công có một bộ bàn ghế gỗ màu trắng sang trọng, xung quanh trồng một vài chậu cây xanh và hoa. Không khí hết sức khoáng đãng, giúp thư thái tinh thần
Anh vẫn ngồi yên vị ở đó. Cô ngồi trên giường chỉ có thể nhìn tấm lưng rộng nhưng chất chứa nhiều đau thương và sóng gió của cuộc đời mà anh phải gánh chịu. Không biết sau đêm hôm qua anh đã ổn hơn chưa. Khuôn mặt anh rốt cuộc bây giờ đang có biểu cảm gì. Suy nghĩ một hồi cô vẫn thấy lo lo nên sốt sắng rời khỏi giường đi làm VSCN rồi choàng áo khoác mỏng bên ngoài để che đi vẻ khêu gợi của chiếc đầm ngủ tơ tằm này, mở cửa kính trong suốt đi thẳng đến chỗ anh đang ngồi
Thấy cô anh cũng không có biểu hiện gì đặt biệt. Cô đành kéo ghế ngồi xuống. Trong lòng mong lung cực hạn. Thấy khuôn mặt anh vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô nhịn không được hỏi:
- Anh ổn rồi chứ?_ Lương Thuần Mỹ
Anh nhìn cô chằm chằm làm cô càng căng thẳng. Cô sợ nhìn thấy anh yếu đuối, nhìn thấy anh đau đớn mệt mỏi vì lúc đó cô sẽ khó chịu đến phát điên
- Chồng em không yếu đuối đến vậy!_ anh nói rồi cười tươi
Vẻ mặt này đúng là tốt hơn so với hôm qua rất nhiều. Cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm
Anh lấy di động của mình gọi người làm mang điểm tâm sáng lên. Chưa đầy 3 phút thì đồ ăn đã được mang lên bày biện lên bàn
Một đĩa cơm cuộn Hàn Quốc đầy màu sắc. Một bát lớn súp trứng Hàn thơm phức. Còn mang lên cho cô một ly sữa tươi. Bữa sáng như thế này tuy không cầu kì nhiều món như ở Trung Quốc mà hằng ngày cô thường ăn nhưng lại có sức hấp dẫn vô cùng mạnh. Sau khi trên bàn đã đầy đủ thì mọi người cũng lui ra. Chỉ còn cô và anh
Phải nói bầu không khí trong lành vô cùng, gió mát rượi. Trên bàn lại bày món ngon vô cùng đặc sắc tạo nên khung cảnh vừa vui vẻ vừa có chút gì đó gọi là lãng mạn
- Anh lấy súp cho em nha!. Phải ăn lúc nóng mới ngon_ anh nói rồi liền lấy chén của cô cho súp vào đầy rồi để lại chỗ cô
- Anh cũng ăn đi!_ cô nói
Hương thơm dịu nhẹ của súp làm cô rất thích. Ăn thử một miếng liền cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Nó rất dễ thưởng thức không giống như những món nhiều dầu mỡ khác dễ gây ngán ngẩm cho người ăn. Mùi vị lại vô cùng đặc trưng làm cô vô cùng ngon miệng
Ăn hết một chén coi như lót bụng. Cô cầm lấy đũa gắp một miếng cơm cuộn để ăn. Đang nhai ngon lành thì anh lại lên tiếng
-Cảm ơn em về tất cả!!!_ anh đột ngột nói
Cô liền dừng động tác ăn của mình. Có chút khó hiểu định hỏi thì anh lại lên tiếng
-Đã lâu lắm rồi chưa bao giờ lúc anh buồn lại có người để tin tưởng mà tâm sự. Nhờ có em mà anh cảm thấy tốt hơn nhiều, tâm trạng cũng trở nên vô cùng thoải mái_ Trịnh Tuấn
-Anh quên chúng ta là gì của nhau sao?. Chỉ cần anh bất ổn em sẽ đều dang rộng vòng tay đón nhận anh và cùng anh vượt qua. Vì chúng ta là gia đình mà, phải không?_ Lương Thuần Mỹ
-Đúng rồi!. Chúng ta là một gia đình_ anh bật cười một cách sung sướng nói
Hình ảnh đó càng làm cô thương tâm hơn. Sự vui mừng vì mình đã có gia đình của anh làm cô cảm nhận được sự thiếu thốn về tình cảm một cách sâu sắc mà anh phải trải qua
Lương Thuần Mỹ!!!_ anh bất giác gọi tên cô
-Sao cơ?_ cô hỏi
- Thật tốt khi có em_ anh nói
Khi anh nói ra câu này. Cả hai đều rơi vào trạng thái cảm động khó tả. Nhìn nhau một hồi rồi lại cười với nhau. Anh lại quay về hình dáng vui vẻ và dịu dàng với cô như trước đây hoàn toàn không có chút buồn bã. Ân cần gắp lấy cơm cuộn cho cô, lấy thêm súp cho cô. Bọn họ đang thật sự lạc vào khoảng trời hạnh phúc cho riêng mình
P/s: Xin lỗi vì để các bạn đợi lâu nha?