Đêm đó Chu Gia Vĩ ngồi lặng trên chiếc giường của mình đưa tay lên thái dương vẻ mặt đau đớn có một thứ gì đó dằn vặt trái tim hắn, không cho phép hắn bỏ mặc Trình Yên Yên tại tầng hầm tăm tối. Sau một hồi đau đớn đấu tranh với suy nghĩ và sự dằn vặt trong tim, Chu Gia Vĩ hắn xiết chặt tay mình đứng phắt dậy bước xuống tầng hầm.
Trình Yên Yên đã đỡ phần nào những nổi đau do các vết thương mà Chu Gia Vĩ đánh để lại. Đôi mắt cô đỏ thẫm, hoen trong đấy ướt những giọt nước mắt. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng là muôn vời những suy nghĩ không thôi. Cánh cửa chợt mở ra làm cô bất ngờ, Chu Gia Vĩ đứng lạnh trước cánh cổng, vẫn gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt vô tâm hắn bước vào không nói không rằng tháo dây trói cho cô, lạnh nhạt bảo rồi bước đi mất.
- Lên nấu ăn cho tôi!
Chu Gia Vĩ nói rồi lạnh lùng bước ra ngoài, Trình Yên Yên bước theo Chu Gia Vĩ, cô nhấc từng bước chân khó khăn và đầy đau đớn một cách chậm chạp. Chu Gia Vĩ dường như nước chậm lại, ánh mắt lạnh lùng của hắn thật ra vẫn luôn hướng đến từng bước chân của Trình Yên Yên. Hắn quan tâm cô, quan tâm trong im lặng và sắt đá. Hắn yêu cô, yêu bằng oán hận và đau đớn. Tình yêu là một thứ mà người ta chẳng thể nào có thể định nghĩa được, nó dạt dào và không theo bất kì một quy luật nào cả.
Sau một hồi khó khăn bước từng bước trong đau đớn, Trình Yên Yên cuối cùng cũng bước được vào nhà. Chu Gia Vĩ lạnh nhạt bước lên nhà, lát sau hắn mang xuống một bộ quần áo quăng trước mắt cô rồi bỏ đi mất.
Trình Yên Yên khẽ cúi người mặt bộ quần áo lên xiết nhẹ nó trên tay, trên mặt khẽ chảy một dòng nước mắt. Bộ quần áo trên tay cô hiện tại, không mỏng như chiếc áo lần đầu tiên Chu Gia Vĩ quăng cho cô. Quá khứ trở về trong ký ức, đau đớn dằn xé trong trái tim dường như đã nát tan ấy.
Trình Yên Yên khẽ lau nhẹ dòng nước mắt trên đôi gò má rồi bước lặng vào nhà tắm thay quần áo. Cô chầm chậm dội nước lên người mình, mỗi lần dòng nước lạnh ấy chạm vào những vết thương trên da thịt là mỗi lần cô đau đớn đến khó tả xiết. Phải mất một khoảng thời gian không ngắn sau, Trình Yên Yên mới bước ra từ phòng tắm.
Trình Yên Yên khẽ bước xuống căn bếp, cô thừa biết Chu Gia Vĩ là muốn đưa cô ra khỏi tầng hầm mới đem một lý do là gọi cô lên nấu ăn. Cô biết Chu Gia Vĩ vẫn yêu cô sâu đậm như tình yêu của cô dành cho hắn vậy.Thế nhưng cô vẫn im lặng, cô cố kìm nén cảm xúc của bản thân lại để không khóc lớn trong căn bếp ấy.
Sau một hồi loay hoay trong bếp, Trình Yên Yên khẽ bưng bát cơm đã chuẩn bị sẵn bước từng bước khó khăn lên cầu thang. Đứng trước cửa phòng Chu Gia Vĩ, quá khứ đầy đau đớn một lần nữa lại quay trở lại, một lần nữa nó lam trái tim cô nhói lên theo từng nhịp đập. Trình Yên Yên thở nhẹ một hơi như cố đập tan mớ quá khứ ấy rồi khẽ đưa tay gõ nhẹ cánh cửa. Bên trong, một giọng nói lạnh nhạt đáp vọng ra:
- Vào đi!
Trình Yên Yên hơi ngần ngại nhìn cánh cửa, một lần nữa cô cố lấy hết can đảm mở cánh cửa bước vào trong. Chu Gia Vĩ ngồi lặng trên ghế, tay vân vê ly rượu vang, ánh mắt ấy vẫn lạnh như băng và nhìn xa xăm ra phía màn đêm u uất phía sau ô cửa sổ. Trình Yên Yên đặt nhẹ bát cơm lên bàn, hỏi giọng run run:
- Nấu cơm xong rồi...tôi...
Chu Gia Vĩ hiểu rõ những gì Trình Yên Yên sắp hỏi vẫn gương mặt lạnh lùng, hắn không nhìn cô, đáp lạnh:
- Cô về phòng đi!
Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ khẽ gật đầu nhẹ rồi bước ra ngoài. Cô mở khẽ cánh cửa phòng mình, đôi mắt đỏ ấy lại ướt hoen một giọt nước mắt. Chính cô cũng không biết lý do do đâu mà mình khóc, lý do do đâu mà mình lại đau đớn không thôi cô chỉ biết trong tim cô bây giờ mỗi một nhịp đập là mỗi lần nhói lên đau đớn, có lẽ đau đớn mới là bản chất thật sự của tình yêu.
Trình Yên Yên ngồi lặng trên giường của mình, trong lòng cô bây giờ là muôn vàn những suy nghĩ. Cô không biết rằng bản thân có nên nói thật cho Chu Gia Vĩ biết về sự việc tối hôm đó hay không, cô không muốn hắn phải đau đớn nên mới nhận phần sai về mình, nhưng đến hôm nay cô mới nhận ra hắn sẽ còn đau gấp vạn lần khi cứ nghĩ về việc cô phản bội hắn. Liệu giữa nỗi đau khi biết cha mình là một tên khốn nạn và nỗi đau về việc người mình yêu ngoại tình với ba ruột của mình thì vết thương nào sẽ sâu hơn? Cô đau đớn vò đầu bức tóc cố tìm ra một sự lựa chọn vẹn toàn cho bản thân.
"Chu Gia Vĩ nên nhận tên khốn nạn đó là ba sao?"
Một câu hỏi lóe lên trong đầu Trình Yên Yên, phải hắn là một tên thối tha, hoàn toàn không xứng để Chu Gia Vĩ gọi một tiếng "ba". Có phải cô nên nói cho Chu Gia Vĩ biết sự thật về bản tính của người đàn ông ấy?.