Chu Gia Vĩ với gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt băng giá đầy oán hận tựa như khối băng ngàn năm chẳng một thứ nước nào rửa tan được. Hắn lạnh lùng bước từng bước chậm vào tầng hầm, trong ánh mặt băng giá ấy thoáng thấy một giọt nước mắt ánh lên dưới ánh đèn trắng trong căn tầng hầm tăm tối.
Chưa từng có ai nhìn thấy giọt nước mắt ấy kể cả Trình Yên Yên nhưng cũng chưa từng có ai được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ấy ngoại trừ Trình Yên Yên.
Vẫn giương mặt lạnh ấy, Chu Gia Vĩ lạnh lùng đưa tay mở cửa căn phòng dưới tầng hầm. Hắn đưa đôi mắt lạnh nhìn Trình Yên Yên đang bị trói chặt vào cột, trái tim hắn nhói lên từng hồi. Hắn lạnh lùng bước đến, lạnh giọng bảo:
- Cô biết rằng ngoại tình trong nhà tôi hậu quả sẽ là gì chứ?
Trình Yên Yên khẽ đưa mắt nhìn Chu Gia Vĩ, ánh mắt cô đỏ lên, trái tim ấy đau đớn lên theo từng nhịp đập, cô khẽ bảo:
- Tôi...biết!
Chu Gia Vĩ hắn xiết chặt hay tay mình ánh mắt đỏ lên đầy oán giận. Lời mà hắn muốn nghe ở Trình Yên Yên là một lời nào đó phủ nhận lại sự thật hắn từng thấy, chỉ cần như vậy hắn sẽ tha thứ cho Trình Yên Yên ngay lập tức. Thế nhưng những gì mà hắn nghe được chỉ là 2 chữ "Tôi...biết". Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ oán hận cùng cực. Hắn tháo mạnh thắt lưng của mình ra, xiết chặt trên tay nhìn cô bằng một ánh mắt đau đớn.
Trình Yên Yên đã không kìm được nước mắt của bản thân, từng dòng nước mắt đau đớn chảy dài trên gương mặt ấy.
Chu Gia Vĩ vung sợi thắt lưng lên quất mạnh vào người Trình Yên Yên, cô hét lên đau đớn đôi mắt nhắm nghiền. Một vệt đỏ dài dường như sắp ứa máu đỏ lên trên tay Trình Yên Yên. Chu Gia Vĩ tiếp tục quất mạnh lên người Trình Yên Yên, một roi rồi hai roi, hắn đánh liên tiếp mà đôi mắt nhắm nghiền lại, đôi mi đã ướt đẫm tự khi nào. Mỗi lần sợi thắt lưng ấy chạm vào da thịt là mỗi lần Trình Yên Yên hét lên trong sự đau đớn. Chu Gia Vĩ cứ thế đánh liên tiếp hơn chục roi lên người cô rồi dừng lại, trái tim hắn làm cứng đôi tay hắn lại chẳng thể quất tiếp.
Cơ thể Trình Yên Yên bây giờ là rất nhiều vết roi chằn chịt, cô thở từng hơi yếu ớt đôi mắt chỉ mở lim dim. Đôi chỗ trên cơ thể cô vết thương rách da thịt, máu chảy từng dòng trên cơ thể ấy. Chu Gia Vĩ hắn xiết chặt sợi thắt lưng trên tay, quất mạnh xuống đất sau đó ngồi xuống ghế gương mặt đau đớn.
Chu Gia Vĩ hắn nhìn Trình Yên Yên đang yếu ớt thở nhẹ đôi mắt nhắm nghiền, trái tim hắn nhói lên từng hồi, hắn muốn đưa tay sờ nhẹ lên những vết thương ấy để thoa thuốc cho cô nhưng oán hận lại ghì chặt tay hắn lại. Hắn đứng giữa oán hận và tình yêu, hắn bị chính tình yêu của mình dằn xé từng ngày để cho trái tim ấy dường như đã nứt ra vạn đường.
Hắn ngồi đau đớn trên chiếc ghế trên mặt khẽ chảy nhẹ hai dòng nước mắt. Chợt hắn thấy hai bàn tay xiết chặt vì đau đớn của Trình Yên Yên dần buông lỏng, cô ngất đi hay tay thả xuôi.
Trái tim băng giá của Chu Gia Vĩ dù băng lãnh đến mức nào vẫn tồn tại sâu trong đó một thứ gọi là tình yêu, có một sự thật là tình yêu sẽ không bao giờ chết nếu trái tim ấy chưq ngừng đập và thân xác ấy chưa hóa tro tàn. Hắn đứng vội dậy đỡ nhẹ mặt Trình Yên Yên khẽ lay gọi:
- Trình Yên Yên!
Trình Yên Yên vẫn im lặng đôi mắt nhắm nghiền, một nỗi lo lắng trào dâng bất tận trong lòng Chu Gia Vĩ, hắn vội tháo sợi dây trói cô ra, bế cô nằm trên sàn rồi chạy vội đến tủ lấy ra một lọ thuốc. Hắn bôi vội thứ thuốc ấy lên cơ thể cô rồi lấy một viên thuốc gì đó cho cô uống vào. Nhưng lúc viên thuốc vừa chạm môi Trình Yên Yên thì cô chợt tỉnh dậy, Chu Gia Vĩ vội đứng dậy làm ra vẻ mình không quan tâm gì đến Trình Yên Yên.
Trình Yên Yên lim dim mở đôi mắt một cách yếu ớt, Trình Yên Yên nhận ra cô đã được tháo dây trói. Cô khẽ đưa tay mình lên, các vết thương đã được bôi thuốc kín miệng. Trình Yên Yên đưa mắt nhìn Chu Gia Vĩ, cô dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô biết Chu Gia Vĩ vẫn còn yêu cô. Chu Gia Vĩ lạnh nhạt bảo:
- Tôi chỉ là sợ cô chết trong nhà tôi thôi!
Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ không nói rồi khẽ nhắm mắt lại thở từng hơi yếu ớt. Chu Gia Vĩ không nói không rằng xốc người cô lên rồi trói lại trên cột, Trình Yên Yên vẫn im lặng không nói gì mặc dù mọi hành động của Chu Gia Vĩ đều khiến cơ thể cô đau đớn không tả xiết. Chu Gia Vĩ khẽ cúi xuống nhặt cái thắt lưng lên, nhìn Trình Yên Yên đang thở yếu ớt bằng ánh mắt lạnh lùng, bảo lạnh:
- Cô đừng nghĩ cứ làm điệu bộ ấy tôi sẽ tha thứ cho cô!
Hắn nói rồi lạnh lùng bước ra ngoài, từng nhịp từng nhịp đập của trái tim hắn đều mang một nỗi đau khó tả. Họ yêu nhau đến vậy sao cứ thích dày vò nhau làm đau chính bản thân mình?