Trời vừa mờ sáng, nắng hãy còn đang vương màu vàng nhạt thì trong căn biệt thự sang trọng của Chu Gia Vĩ đã ồn ào bởi tiếng cười đùa của Trình Yên Yên và Thanh Ly.
Trình Yên Yên khẽ bưng đĩa thức ăn trên tay bước ra bàn ăn và đặt xuống đấy. Cô vừa bước vào trong khu bếp vừa bảo:
- Chị Thanh Ly, vẫn còn thiếu 2 đĩa đấy ạ!
Thanh Ly khẽ gật đầu cười rồi chăm chú vào món ăn mình đang làm.
Chu gia hôm nay chẳng có tiệc tùng gì cả, chỉ là hai cô gái ấy nổi hứng muốn cùng nhau chuẩn bị một bửa sáng thịnh soạng mà thôi.
Trên chiếc bàn trải khăn sang trọng bày ra chi chít những đĩa thức ăn, tất cả các người bảo vệ và cả Thanh Ly cũng có phần. Đó là quyết định của Trình Yên Yên.
Không biết từ khi nào cô tiểu thư hống hách ấy lại trở nên hiền hòa như vậy, chỉ biết rằng chính những khó khăn và đau khổ đã vùi dập cái tính ngang ngạnh thuở xưa để giờ còn lại một "Chu phu nhân" hòa nhã và thân thiện.
Chu Gia Vĩ khẽ từ từ mở mắt, ánh nắng sớm hoen vàng chiếu rọi vào gương mặt thanh tú ấy đẹp đến phi phàm. Chu Gia Vĩ từ từ ngồi dậy nghe rõ mồn một những tiếng ồn ào dưới nhà.
Bước khỏi căn phòng sang trọng của mình, Chu Gia Vĩ từ từ bước xuống cầu thang mắt khẽ liếc nhìn xung quanh để xem xem là chuyện gì đang xảy ra thì bất chợt đứng sững lại vì Trình Yên Yên đang đứng trước mặt mình.
Trình Yên Yên nhìn hắn ánh mắt phấn khởi nói:
- Tôi còn đang định gọi anh xuống ăn sáng đấy!
Chu Gia Vĩ nhìn cô ánh mắt mang đầy vẻ kì lạ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trình Yên Yên phấn khởi và đầy sức sống như vậy. Hắn hỏi lại vẻ nghi hoặc:
- Ăn sáng? Cô thức sớm vậy để chuẩn bị cho tôi đấy à?
Trình Yên Yên khẽ liếc nhìn Chu Gia Vĩ rồi quay lưng bước xuống nhà, cô vừa đi vừa bảo với Chu Gia Vĩ.
- Không, tôi chuẩn bị cho tất cả mọi người! Anh nhanh chóng lên đi!
Đây hoàn toàn không phải là Trình Yên Yên của trước đây. Kể từ lần đầu tiên hắn gặp cô cho đến nay thì đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một Trình Yên Yên tràn đầy sức sống chứ không phải một gương mặt lạnh lẽo chỉ biết khóc và căm hận.
Hắn khẽ cười rồi bước xuống cầu thang cùng cô.
Một vị thiếu gia nổi danh máu lạnh vô tình vừa nở nụ cười, không phải một nụ cười nham hiểm hay độc ác, mà đó là một nụ cười hạnh phúc. Kể cả hắn cũng không biết được tại sao mình lại cười, hắn chỉ biết rằng khi hắn nhìn thấy Trình Yên Yên vui vẻ như vậy, hắn bỗng cảm thấy hạnh phúc, thấy vui sướng, thấy cuộc đời dường như rất tươi đẹp mà trước đây hắn chưa bao giờ nhận ra.
Chu Gia Vĩ từ từ bước xuống bàn ăn, trố mắt với hơn chục đĩa thức ăn bày kín cả chiếc bàn rộng.
Lát sau, Trình Yên Yên bước phía trước phía sau là hơn chục người bảo vệ đang rụt rè bước theo mà nhìn Chu Gia Vĩ với một ánh mắt khó xử.
Bước đến bàn ăn, Trình Yên Yên niềm nở mời những người bảo vệ ấy ngồi xuống. Ngay lập tức chục ánh mắt ấy hướng về phía Chu Gia Vĩ. Không muốn phá vỡ sự phấn khích của Trình Yên Yên, Chu Gia Vĩ khẽ gật đầu. Lúc này những người bảo vệ mới dám ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên trong căn biệt thự sang trọng và rộng lớn này có một bửa ăn quay quầng như vậy và đó cũng là bửa ăn ấm áp đầu tiên trong cuộc đời Chu Gia Vĩ hắn được cảm nhận.
Trình Yên Yên liếc nhìn những người bảo vệ đang ăn bằng một gương mặt lạnh nhạt với vẻ khó chịu nhưng không nói gì. Cô khẽ quay sang gắp thức ăn đưa vào chén Thanh Ly rồi khẽ cười.
Cuộc đời có bao nhiêu ngày để cười mà hà cớ gì chúng ta phải tự giam mình trong căn phòng băng lãnh hay có chăng cuộc sống đã đau khổ đến mức ta chẳng thể quay đầu.
Sau bửa ăn ấy, Trình Yên Yên mệt lả người nằm bệt xuống giường ánh mắt đầy vẻ mãn nguyện.
Chính cô đã nhận thấy rằng nếu như thật sự cô đã không còn một con đường nào để có thể đi thì tốt nhất vẫn nên mỉm cười với thực tại mình đang có, cô không thể cứ mãi mãi khóc lóc dù biết nếu có thoát khỏi đây cô cũng chẳng thể đi đâu.
Chu Gia Vĩ khẽ chầm chậm bước xuống nhà bếp, bước lại gần Thanh Ly đang loay hoay rửa đống bát đĩa sau bửa ăn. Chu Gia Vĩ lạnh giọng bảo:
- Chị đến đây tôi có việc muốn nói!
Thanh Ly ngay lập tức buông cái đĩa đang rửa dở rửa vội tay mình rồi bước đến chỗ Chu Gia Vĩ khẽ cúi đầu nói:
- Thiếu gia gọi tôi!
Chu Gia Vĩ không nhìn Thanh Ly khẽ cầm cốc trà trên tay, vân vê, bảo:
- Tại sao Trình Yên Yên lại thay đổi tích cực được như vậy?
Chu Gia Vĩ nói rồi đưa cốc trà lên miệng mình uống một hơi.
Thanh Ly vẫn cúi đầu, dè dặt đáp:
- Tối qua... tôi có khuyên nhủ cô ấy đôi lời nên...
Chu Gia Vĩ chợt móc trong người ra một xấp tiền dày đặt lên bàn, đẩy nhẹ về phía Thanh Ly, bảo:
- Chỉ cần Trình Yên Yên luôn vui vẻ như hôm nay, cô sẽ còn được nhiều hơn thế nữa!
Chu Gia Vĩ nói rồi ngồi bật dậy bước đi mất. Thanh Ly nhìn xấp tiền trên bàn lòng thầm nghĩ liệu có nên nói cho Trình Yên Yên biết về hành động này của Chu Gia Vĩ hay không. Nhưng rồi cô chợt cầm xấp tiền cho vào túi áo rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Thanh Ly quyết định để cho Trình Yên Yên tự nhận ra tình cảm của Chu Gia Vĩ.