Mục Tử Du đưa Mục Tịch Nhi đến điểm hẹn, Mục Tịch Nhi lên xe nhanh chóng kêu tài xế chạy xe đi.
Dựa vào kế hoạch của Mục Tử Du, cô được tài xế đưa đến một trung tâm thương mại.
Ghé vào một cửa hàng ngẫu nhiên, Mục Tịch Nhi mua một bộ quần áo để thay đổi trang phục bên ngoài.
Bắt hai ba chuyến taxi và đổi xe buýt liên tục khiến cho Mục Tịch Nhi cảm thấy mệt mỏi.
Ngồi trên chiếc xe được Mục Tử Du chuẩn bị sẵn, Lăng Triệt hồi hộp và lo lắng không biết cô có tới đây không.
Giữ tâm thế tỉnh táo, khiến đầu của cô đau nhức vì căng thẳng cô cố gắng bình tâm lại chừng nào rời khỏi thành phố này, cô mới dám thả lỏng tâm trạng và cảm xúc.
Mục Tịch Nhi xuống xe buýt, đằng sau có một người kéo cô lùi về phía sau.
Cô ngã cúi người về phía trước.
Chiếc mũi đau nhói vì đập mạnh vào chiếc ngực cứng rắn.
Cô nhỏ giọng nói ‘’Tôi xin lỗi, tôi không cô ý, tôi xin lỗi….’’ Câu nói vừa dứt thì Mục Tịch Nhi lách người liền chạy đi, bàn tay của Bạch Tư Vũ liền nắm chạy tay cô.
‘’Cô còn muốn chạy, mấy nay tôi đối xử cô tốt với cô quá phải không ?’’ Mục Tịch Nhi kêu gào vì đau đớn vì Bạch Tư Vũ siết chặt bàn tay cô.
Giọng nói tàn ác máu lạnh trầm bổng du dương.
“Cô thật tàn ác, tôi không ngờ cô lại lợi dụng Du Nhi của tôi để cô có thể chạy trốn.
Bây giờ, tôi sẽ cho cô nếm trải từng chút một sự tàn ác của tôi.” Cô thật sự không hiểu những gì Bạch Tư Vũ nói, tiếng thét gào vì đau đớn của Mục Tịch Nhi ngày càng lớn hơn, đầu óc cô lúc này trống rỗng.
Lúc này đây, Bạch Tư Vũ muốn bẻ gãy tay trái của cô thì có một bóng đen của một người đàn ông chạy tới cứu giúp cô.
Một tay giữ chặt cô, một tay còn lại anh đấm vào mặt người đàn ông kia vì can thiệp vào chuyện của anh.
Cô lúc này đây, cảm nhận được cái chết của cô đang cận kề, khiến Mục Tịch Nhi dùng tất cả sức lực vốn có của bản thân đẩy ngã Bạch Tư Vũ và đám đông đang xem cô với Bạch Tư Vũ.
Chạy thật nhanh băng qua đường bên kia, Mục Tịch Nhi cô có thể chạy thoát khỏi bàn tay tàn ác của Bạch Tư Vũ rồi.
Cố lên một chút nữa thôi, một chút nữa thôi, chiếc xe buýt đang chạy tới chiếu đèn vào cô, tầm nhìn của cô bị hoa mắt.
Mục Tịch Nhi cảm nhận là có một cái gì đó đang lao thẳng vào người cô, cô đang bay sao.
Toàn thân cô bị cán đến nát vụn, tiếng gào thét của đám đông đang hoảng sợ.
Họ đang gào thét hoảng sợ cho ai vậy, cô sao? “Không, Mục Tịch Nhi….không, đừng mà.” Tại sao Bạch Tư Vũ lại gọi tên cô? Có phải anh ta gọi nhầm cô với Mục Tử Du phải không? Mắt của cô dần chìm vào bóng tôi, câu trả lời của cô đến bây giờ vẫn không có ai trả lời.
Trong căn phòng màu trắng thanh khiết, ánh nắng tràn ngập trong căn phòng một thân ảnh quen thuộc bước ra từ gian bếp.
“Nguyệt Nhi, em mau ra ăn sáng này.
Đừng có ngủ nướng nữa.
Mặt trời mọc tới lưng em rồi này.” Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, tóc dài tới lưng, mặc chiếc váy màu vàng nhạt đứng lấp ló đằng sau cánh cửa.
Thẩm An Nguyệt đang cảm thấy lo lắng nên vội vàng chạy tới bên cạnh Lăng Triệt, cầm tay anh áp lên má của mình và nói “Triệt, sáng nay em dạy em lo lắng lắm da mặt em nó co lại và cứ giật giật miết.
Triệt anh nhìn thử xem mặt em có sao không vậy anh?” Bốn năm trước, sau vụ tai nạn xảy ra gương mặt của cô, vùng bụng và những bộ phận trên cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng.
Trong lúc phẩu thuật sinh con, Lăng Triệt đã lén đưa cô sang nước ngoài điều trị.
Trải qua nhiều cuộc phẩu thuật thẩm mỹ, gương mặt của cô giờ đây đã khác trước rất nhiều.
Nhưng bụng dưới của cô vẫn in hằn một vết mổ dài trong lúc phẩu thuật sinh con.
Cô từng hỏi anh sao có vết thương này, anh chỉ trả lời là cô bị tổn thương do tai nạn chỗ bụng nên có vết mỗ chỗ đó.
Lăng Triệt biết là phụ nữ nào cũng thế rất chú trọng vẻ bề ngoài, luôn sợ những người xung quanh chỉ chỏ những khuyết điểm trên người.
Lăng Triệt chỉ nhìn cô với ánh mắt thâm tình và nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Nguyệt Nhi, đối với anh em là cô gái đẹp nhất mà anh biết.” Thẩm An Nguyệt lúc này mặt cô đã đỏ như trái cà chua chín, cô đánh nhẹ lên người anh và nói “Đáng ghét, anh dẻo miệng quá.” Vụ tai nạn giao thông quá nghiêm trọng, sau khi cô tỉnh lại cô hoàn toàn mất trí nhớ.
Tất cả mọi việc cô điều phải học lại từ đầu, tập làm quen lại mọi thứ, cô chỉ biết một điều đó là Lăng Triệt là vị hôn phu của cô.
Khi cô tỉnh lại, xung quanh cô không có một ai cả, chỉ mình Lăng Triệt ở bên chăm sóc và lo lắng cho Thẩm An Nguyệt.
Và anh ta nói anh ta là chồng sắp cưới của cô.
Lăng Triệt dìu cô đến phòng ăn.
“Anh biết mấy nay, em đang thèm ăn mỳ thịt bầm hôm nay anh đích thân nấu cho em ăn.
Chúc em buổi phỏng vấn ngày hôm đạt được kết quả tốt nhé.” “Khi phỏng vấn xong em nhớ là điện cho anh biết chưa? Anh sẽ tới đón em về nhà.” “Em sợ quá Triệt.” Thẩm An Nguyệt kéo ghế ngồi xuống và nói “Anh biết đó, em đã gửi hồ sơ rất nhiều công ty.
Nhưng kết quả điều bị trả về, lần thứ mười này kết quả sẽ ra sao đây Triệt.” “Em đã đi du học ba năm, trong một thời gian như thế em đạt được nhiều chứng chỉ như thế mà, em không lẽ không tin vào bản thân mình sao? Em phải tin tưởng bản thân em sẽ có kết quả tốt nè.” Bây giờ, cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Cô chỉ muốn tập trung tận hưởng bữa ăn từ Lăng Triệt nấu.
“Nguyệt Nhi, em có còn nhớ lời anh nói không?” Giọng nói cưng chiều nhưng vẫn mang chút sự ép buộc “Em nộp công ty nào cũng được, anh không ý kiến nhưng Bạch thị thì em tuyệt đối không được nộp.” “Tại sao em không được nộp và tập đoàn đó cơ chứ?” Thẩm An Nguyệt chu môi nói.
“Nguyệt Nhi ngoan, nghe lời anh biết không?” Lăng Triệt lạnh nhạt nói, không quên cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Thẩm An Nguyệt miễn cưỡng gật đầu.
Cô sẽ không nói cho anh biết, hôm nay cô sẽ phỏng vấn ở Bạch Thị đâu.
Cô mặc kệ anh nói gì, nếu Lăng Triệt biết cùng lắm cô bị la một trận thôi.
Lần này, nếu cô phỏng vấn bị thất bại thì cô sẽ an phận ở nhà bật chế độ lười biếng để Lăng Triệt nuôi.
Lăng Triệt muốn đưa cô đến công ty phỏng vấn nhưng cô nhất quyết từ chối và nói “Anh cũng biết mà, em mới về nước cái gì cũng không nhớ như trắng giấy trắng.
Anh phải cho em cơ hội để trải nghiệm và làm quen với đường phố, mọi thứ chứ.
Biết đâu em nhớ được em của trước kia thì sao?” Một câu nói của cô khiến cho Lăng Triệt giật mình, Lăng Triệt kéo tay cô vào một góc tối của hành lang, đặt một nụ hôn lên môi cô, quyến luyến ôm cô không rời.
Nụ hôn kéo dài, không khí xung quanh hai người đầy ám mụi.
“Nguyệt Nhi, em của bây giờ hay trước kia điều là Nguyệt Nhi của anh, chỉ mình anh thôi.
Em là của anh em biết không?” “Đúng, em là của Triệt thôi.” Thẩm An Nguyệt dựa vào người Lăng Triệt lắng nghe nhịp tim của anh.
Một lúc sau, hai người quyến luyến ôm nhau không rời buông tay nhau mỗi người rời đi.
Thẩm An Nguyệt bắt taxi đến Tập đoàn Bạch thị.
Đứng trước cửa tòa nhà, cô đầy cảm thán “Thật xa hoa và to lớn.
Không hổ danh tập đoàn đứng nhất nhì của thành phố T.”.