Khi đầu óc cô dần dần bị khoái cảm chiếm lấy, bên tai không phải sự âu yếm dành cho mà là cô ta.
Cô dường như thức tỉnh và hiểu được.
Bạch Tư Vũ một lần nữa nhầm cô với Mục Tử Du.
Cô cố gắng đẩy mạnh Bạch Tư Vũ và vơ lấy chiếc váy ngủ nhảy xuống giường, mặc nhanh vào chạy ra mở cửa phòng ngủ.
Nhưng bị Bạch Tư Vũ giữ chặt tư thế quá lâu nên cô vừa bước tới cửa thì đầu gối của khụy xuống sàn nhà.
Hai tay cô ngã quỳ chống xuống, tư thế quá khiêu gợi Bạch Tư Vũ.
Bạch Tư Vũ bị đẩy ra khiến cho anh vô cùng mất hứng, kéo cả người quăn lên giường nhưng theo bản năng anh vẫn bảo vệ bụng của cô.
“Mau buông tôi ra tên khốn nạn này, buông tôi ra mau lên tên khốn, anh có nghe tôi nói không?”
Tóc của cô bị giật lại để ngăn cô chạy, Mục Tịch Nhi la hét trong sự tuyệt vọng và đau đớn.
Đây là lần thứ hai, Bạch Tư Vũ say rượu lên cơn thú tính lên giường với cô vì nhầm cô là Mục Tử Du, cô không muốn sự kiện này lập lại một lần nữa.
Cô cố gắng chống trả và bỏ chạy nhưng sự chống trả của cô hoàn toàn vô ích.
“Bạch Tư Vũ, tôi căm hận anh, tôi thù anh…..
xin anh… xin anh buông tha cho tôi đi….cầu xin anh… đừng giày vò thể xác và tâm hồn tôi nữa….”
Nước mắt lại một lần nữa đua nhau ồ ạt trào ra, những tưởng cô đã cạn nước mắt vì anh.
Sẽ không rơi nước mắt được nữa nhưng hôm nay Mục Tịch Nhi cô lại rơi nước mắt vì Bạch Tư Vũ lần nữa.
Mục Tịch Nhi điên cuồng chống trả, kêu gào van xin Bạch Tư Vũ.
Nhưng Bạch Tư Vũ càng cuồng loạn thô bạo tiến vào cơ thể cô nhiều hơn.
“Du Nhi, ngoan đừng khóc anh sẽ đau lòng.” Bạch Tư Vũ thấy cô đau đơn, liền thả người cô ra vẫn không quên bảo vệ bụng của cô.
Bạch Tư Vũ cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm điều gì đó cô nghe không rõ.
Sáng hôm sau, cơ thể cô bị anh dày vò cả một đêm khiến cô mệt mỏi không có sức lực, cô không muốn xuống dưới ăn sáng và cũng không muốn nhìn thấy hai người đó ở dưới phòng ăn.
Anh bước lên lầu đạp cửa vào phòng cô, lạnh lùng lôi cô xuống phòng ăn ném cô lên chiếc ghế đối diện anh nhưng vẫn không quên bảo vệ bụng của cô sợ bụng cô đụng trúng bàn ăn.
Cổ tay vẫn còn dấu vết bầm tím của tối qua, sáng nay anh lôi tay cô xuống thì thâm tím nhiều hơn.
Bàn tay cô run rẩy cầm thìa xúc từng muỗng cháo vào miệng.
Nhưng cô không cảm nhận được một chút mùi vị nào của cháo, chỉ thẫn thờ xúc trong vô thức.
Bạch Tư Vũ nhìn dấu hôn khắp người cô, nghĩ là do Lăng Triệt để lại khiến cho anh điên tiếc, đứng dậy cầm bát cháo đang ăn của Mục Tịch Nhi ném xuống sàn nhà.
“Không ăn thì đừng có ăn, đừng có tỏ ra đáng thương uất ức cho ai xem.
Biến về phòng của cô đi.
Đừng ló mặt ra để tôi thấy cô.”
Cô giúp việc gọi cô nói “Thưa cô Mục, bữa trưa đã có cho hỏi cô muốn ăn ở đâu để tôi biết đem lên cho cô.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, không ai xạ lạ đó Mục Tử Du “ Một đứa ăn nhờ ở đậu, còn chửa hoang như cô tưởng vẫn còn là Bạch phu nhân cần người hầu hạ sao? Muốn ăn thì để cô ta tự lấy và tìm mà ăn.”
“Các người còn đứng yên đó làm gì? Cút xuống hết cho tôi, các người quên tôi là ai rồi sao.”
Mục Tử Du mặc chiếc váy trắng toát lên vẻ xinh đẹp cao quý ngồi xuống ghế.
“ Bach Tư Vũ đúng là nhân từ, chẳng hiểu nỗi anh ta đang thương xót một con kỹ nữ giả dối để làm gì.
Mời cả chuyên gia dinh dưỡng và mời cả bác sĩ khoa sản đến đây chăm sóc mày.
Một đứa kỹ nữ như mày xứng được đối đãi như thế sao.”
“Tôi không mượn chị đến đây để chế giễu tôi.
Muốn chế giễu tôi thì đi chỗ khác, tôi không rãnh tiếp chị.”
Mục Tử Du tức giận, đứng lên đá mạnh vào người của Mục Tịch Nhi với chủ ý muốn cô sảy thai nhưng ai ngờ Mục Tịch Nhi phản ứng nhanh.
Chủ ý của cô ta thất bại càng tức giận nhiều hơn.
“Mày tưởng mày còn là Bạch phu nhân cao cao tại thượng sao? Cái danh Bạch phu nhân của mày là nhờ có tao mày mới có.
Mày chỉ là một con chó đáng thương cần người cứu vớt mày thôi.”
“Như chị đã nói, tôi không còn là Bạch phu nhân nhưng Bạch tiên sinh lại tìm kiếm tôi và đưa tôi về đây.
Chị đang chất vấn hành động của Bạch tiên sinh sao? Nếu chị muốn phán xét tôi hay làm gì tôi chưa đến lượt chị lên tiếng đâu.”
“Năm năm không gặp, không ngờ sau ngần ấy năm mày càng biết cách ăn nói.” Mục Tử Du cười càng lớn hơn.
“Hình như có một việc mày đã quên rồi đấy.
Từ khi Bạch Tư Vũ đưa mày về đây mày có vẻ quên điều gì đó chăng?”
“Lăng Triệt, cô biết anh ấy ở đâu đúng không?” Mục Tịch Nhi hỏi.
“Đúng vậy, chậc chậc anh ta thật đáng thương.
Anh ta đến gặp và cầu xin tao cứu mày ra khỏi đây.” Mục Tử Du nheo mắt lại nói, không nhìn rõ sắc mặt của cô như thế nào.
“Nhưng mà, có vẻ mày không muốn rời khỏi Bạch gia.
Tao chắc nên suy nghĩ lại việc giúp đỡ anh ta.” Mục Tử Du cười âm hiểm.
“Tại sao cô đồng ý giúp anh ấy?” Mục Tịch Nhi không thể nào tin được con người đổi trắng thay đen của Mục Tử Du.
“Mày nên biết, tao và Mục Tử Du sắp đám cưới rồi.
Mày và đứa con trong bụng mày như con đĩa luôn đem bám tao và anh ấy.
Mày và đứa con của mày là đứa thấp kém bẩn thỉu đến nhìn tao cũng không muốn nhìn.
Tốt nhất mày dắt theo cái bụng của mày biến mất khỏi tầm nhìn của tao.”
“Tốt nhất chị nên nói sự thật cái lý do chị giúp đỡ tôi đi, đừng có nói vòng vo nữa.”
“Tôi không muốn nuôi cái tạp chủng trong bụng mày.
Nếu con của mày còn ở đây, tao sẽ đối xử với nó nhưng cách tao đối xử với mày.
Mày biết tính cách và cách tao đối xử với mày rồi đó.
Con mày sẽ được đối xử như cách mày nó từng trải qua.” Tiếng cười điên loạn của Mục Tử Du vang khắp căn nhà.
Đùng.
Tiếng sét vang lên trong đầu của Mục Tịch Nhi, tim của cô lúc này đau thắt lại.
Cô ngồi bần thần trên ghế, sau một lúc lâu cô cầm đũa lên ăn cơm.
“Ủa, ăn cơm rồi đấy à! Không tuyệt thực nữa sao?” Giọng nói mỉa mai của Mục Tử Du vang lên bên tai cô.
“Tôi cần ăn để có sức chạy trốn nữa.” Mục Tịch Nhi lạnh nhạt nói, cắm cút ăn thức ăn trên bàn.
Cô không muốn Mục Tử Du thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô.
Mục Tử Du đưa cô một cái điện thoại và tiền mặt.
“Bên trong điện thoại này, tao có ghi nơi mày cần tới, mày nhớ làm theo như bên trong tao ghi.
Để tránh Bạch Tư Vũ đuổi theo mày.
Nơi cuối cùng của điểm hẹn sẽ có Lăng Triệt đứng đợi mày, tao đã chuẩn bị xe sẵn cho hai người để chạy trốn rồi.”
“Tao chỉ có một yêu cầu với mày, nể mặt tình chị em với mày tao mong là mày chạy thoát thành công đừng có quay lại đây nữa.
Đừng để lần sau quay về, tao không đối xử tử tế với mày như lúc này đâu.
Đừng để lúc đó, tao đối xử tàn nhẫn với mày.”
Mục Tịch Nhi từ đầu đến cuối điều cúi đầu im lặng, không nhìn ra được sắc mặt của cô và suy nghĩ của cô như thế nào.
Bạch Tư Vũ thấy Mục Tử Du và Mục Tịch Nhi cùng nhau đi dạo, không khí giữa hai chị hài hòa nên Bạch Tư Vũ yên tâm cùng trở lý đến công ty giải quyết công việc..