“Tôi nhổ vào! Một người phụ nữ nông thôn như tôi sao biết thu thập chứng cứ?! Còn không phải cô nói cái gì là cái đó sao? Sao các người không đi xem xem tình hình hiện nay của con trai tôi?! Vết thương thằng bé đã thành cái gì rồi? Nói không ra lời, ăn cũng không được, các người bảo nó sau này phải làm sao?!”
“Những triệu chứng này không thể tránh khỏi trong thời gian đầu trị liệu, cho dù chúng tôi đã xử lý ổn thỏa vết thương cho bệnh nhân. Nhưng sự đau đớn của bệnh nhân là hoàn toàn không thể tránh được, đây là chuyện bình thường.”
Người phụ nữ thấy Tô Dương Dương không dễ bắt nạt như những y tá vừa nãy, muốn ngồi xuống đất khóc lóc om sòm.
Tô Dương Dương nhìn ra ý đồ bà ta, nắm chặt tay bà ta không buông, cố ý lôi kéo bà ta.
Hai người đều cứng rắn lôi kéo nhau.
Tô Dương Dương không dấu vết ra hiệu bằng ánh mắt cho tiểu Yên, ý bảo tiểu Yên đi tìm nhân viên bảo vệ lên đây.
Tiểu Yên hiểu ý, lập tức rời đi.
Tô Dương Dương lại nhìn người phụ nữ đầu tóc, quần áo lộn xộn trước mắt: “Bà nói bệnh viện chúng tôi chữa trị không thành cho con trai bà, chúng tôi sẽ đợi sau khi bà bình tĩnh lại giải thích cặn kẽ cho bà. Trước đó, bà phải giải thích cho tôi trước, con trai bà nhập viện từ hôm qua đến nay, tiền thuốc, tiền viện phí vẫn chưa một nộp đồng! Về việc cấp cứu, nguyên tắc quán triệt của bệnh viện chúng tôi là cứu người trước rồi mới nộp tiền. Khi bệnh nhân được chuyển vào viện, chúng tôi sẽ cứu người đầu tiên, cung cấp điều kiện chữa bệnh có lợi nhất cho bệnh nhân, bảo đảm bệnh nhân an toàn khỏe mạnh, sẽ không vì vấn đề chi phí mà ảnh hưởng trị liệu. Bà người nhà bệnh nhân lại đang làm gì? Bà có hiểu tình trạng bệnh của con trai bà không?”
Người phụ nữ bị lời Tô Dương Dương làm cho sửng sốt một lát, sau đó hét lớn: “Nhìn thấy chưa? Mọi người nhìn thấy chưa?! Bệnh viện này đối xử với người nhà bệnh nhân như vậy đấy, con trai tôi bị thương thành ra như thế rồi, cô ta không những không hiểu cho tấm lòng người làm mẹ như tôi, còn thao thao bất tuyệt với tôi nữa. Cô ta chính là dọa tôi không có văn hóa, cố ý xem thường tôi! Khả năng chữa bệnh của bác sĩ mắt chó coi thường người khác này có thể tốt đến đâu chứ?”
Giọng nói tê tâm phế liệt của người phụ nữ đã khiến hàng loạt người nhà bệnh nhân và bệnh nhân vây xem, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương nhìn khuôn mặt có chút đắc ý của người phụ nữ, trong lòng càng thêm bình tĩnh.
Đối xử với loại người không nói lý lẽ, không biết xấu hổ, cho bà ta mặt mũi đã là khách khí lắm rồi.
Nhưng cô không thể nói thẳng, cô cần chú ý đến hình tượng của bệnh viện và việc riêng tư của bệnh nhân.
Tô Dương Dương nghĩ đến đây, lạnh nhạt nói: “Người nhà bệnh nhân này có nghi ngờ về khả năng chữa bệnh của tôi, tôi không nói gì, nếu như bệnh viện khác có phương án chữa bệnh tốt hơn, chúng tôi không phản đối bà một lần nữa giúp con trai bà tìm bệnh viện tốt hơn. Nhưng trước đó phiền bà trả hết số nợ tiền thuốc thang, sau đó chúng ta lại bàn tiếp đến vấn đề khả năng chữa bệnh của tôi. Không thể tất cả tiện nghi đều do một mình bà chiếm hết được, nhân viên y sĩ chúng tôi cũng không thể sau khi cung cấp phục vụ trị liệu, thuốc men, ngoài ra còn phải phục vụ đánh chửi mà không thu một đồng nào được. Như vậy chúng tôi thiệt quá.”
“Cô lấy con trai tôi ra uy hiếp tôi sao?” Người phụ nữ tức đến toàn thân run rẩy.
Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn bà ta, sức lực trên tay không hề có ý định nhẹ bớt.
Cánh môi người phụ nữ run rẩy, viền mắt ửng đỏ.
Tô Dương Dương biết bà ta muốn khóc liền quay đầu cao giọng nói với nhân viên vây xem: “Các vị, mọi người xem náo loạn cũng đủ rồi, quay video cũng quay rồi, muốn nói bệnh viện chúng tôi hay cá nhân tôi không có y đức, là một bệnh viện, một bác sĩ thâm hiểm độc ác thì xin hãy suy nghĩ rõ ràng, đừng không hiểu rõ sự thật mà đã phát biểu ý kiến thay tất cả mọi người. Hôm qua bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân cấp cứu, vừa vào bệnh viện đã làm phẫu thuật liền năm tiếng đồng hồ, tiền thuốc thang phẫu thuật là 19 triệu 600 nghìn, tiền viện phí là 600, tiền thuốc men từ hôm qua đến hôm nay là 9 triệu 600 nghìn, tổng cộng là 29 triệu 800. Nhân viên y sĩ chúng tôi nhiều lần yêu cầu người nhà bệnh nhân nộp tiền, người nhà bệnh nhân lại không hề có động tĩnh, chiều hôm qua liền mất tích. Trong thời gian này, chúng tôi vẫn chăm sóc và điều trị cho bệnh nhân như cũ. Hôm nay người nhà bệnh nhân vừa xuất hiện liền làm loạn trong bệnh viện, cho rằng phương thức trị liệu của chúng tôi không thỏa đáng, còn có ý đồ lôi kéo mọi người ảnh hưởng đến danh dự bệnh viện Nhã Đức chúng tôi.”
Tô Dương Dương dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi muốn nói chính là những điều này, nếu như mọi người muốn tăng cảm giác tồn tại trên trang mạng xã hội của bản thân thì tôi cũng không phản đối, chuyện làm loạn đủ lớn rồi, bệnh viện chúng tôi cũng thanh giả tự thanh thôi, vẫn khẩn cầu mọi người đừng tạo thành quá nhiều ảnh hưởng khiến công việc chúng tôi thêm bận rộn nữa.”
Nói xong, Tô Dương Dương thả lỏng kìm hãm với người phụ nữ.
Người phụ nữ mất đi sự chống đỡ liền ngồi trên đất.
Lúc này, tiểu Yên cũng dẫn nhân viên bảo vệ của bệnh viện tới.
Người phụ nữ thấy vậy, nổi khùng lao về phía Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương đang quay đầu nói tình hình lúc trước cho nhân viên bảo vệ, không nhìn thấy động tác của người phụ nữ.
“Chị Tô, cẩn thận!” Tiểu Yên kinh ngạc hô lên.
Tô Dương Dương chưa quay đầu lại, sau lưng đã bị một lực nặng va vào, cả người mất kiểm soát đổ về phía trước.
Mà chỗ cô đứng lại là vị trí lối an toàn.
Khi nãy cô đẩy cửa an toàn ra chưa đóng lại, bên dưới chính là cầu thang.
Tô Dương Dương theo bản năng muốn túm lấy tay vịn cầu thang bên cạnh nhưng lại quên mất người phụ nữ phía sau cũng theo quán tính mà ngã xuống.
Vị trí người phụ nữ ngã xuống vừa may lại là bên phía tay vịn cầu thang.
Bà ta dùng lực đạp vào tay Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương không có bất kỳ thứ gì chống đỡ nên cứ vậy ngã xuống.
Trong lúc ngã xuống, cô chỉ kịp dùng cánh tay bảo vệ đầu và mặt mình...
**
Trong phòng làm việc.
Tiểu Yên lo lắng nhìn Tô Dương Dương: “Chị Tô, chị có đau không?”
“Vẫn ổn.” Tô Dương Dương cử động cái chân bị trẹo một chút.
Vừa cử động liền truyền đến một trận đau nhức.
Tô Dương Dương đau đến hít vào một hơi, hàm răng cũng hơi run rẩy.
Tiểu Yên lo lắng nhìn cô nói: “Chị Tô, hay là đến khoa xương xem thế nào đi?”
“Tan làm mà vẫn chưa ổn thì đi xem.” Tô Dương Dương lại thử cử động một cái, vẫn đau đến răng cô phát run.
Cô hít vào vài ngụm khí lạnh mới đè xuống được xúc động muốn hét lên vài tiếng từ cuống họng.
Tô Dương Dương đưa tay vào túi áo, muốn lấy điện thoại ra xem có tin nhắn của tiểu Bảo không, tránh cho cậu bé tỉnh dậy lại thấy mình ở trong căn phòng nhỏ xa lạ, cảm xúc sẽ bị mất khống chế.
Không ngờ, sờ mấy chiếc túi trên người đều không thấy điện thoại đâu.
“Chị Tô, chị tìm gì vậy?” Tiểu Yên không hiểu.
“Điện thoại chị không thấy đâu cả, em giúp chị ra cầu thang bộ xem xem có phải điện thoại chị rơi ở đó hay không.”
“Ồ ồ, em đi tìm cho. Chị Tô, chị đừng sốt ruột.”
“Mau đi đi.”
“Ừm ừm.” Tiểu Yên nói xong liền như một cơn gió lao ra khỏi phòng làm việc.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới cầm điện thoại đã vỡ màn hình lại.
“Điện thoại rơi vào thùng rác và góc tường, chẳng trách mọi người đều không chú ý đến. Chị Tô, chị mở lên xem còn dùng được không?”
“Cảm ơn tiểu Yên.”
“Không cần cảm ơn, em đang ôm đùi trong mà, có thể lao động công ích.”
Tô Dương Dương buồn cười nhìn cô ấy một cái, nhận lấy điện thoại rồi ấn nút bật nguồn.
Điện thoại sau khi chấn động vài cái liền không có phản ứng gì khác.
Tô Dương Dương thử vài lần, vẫn là kết quả này.
Cô nghiêng đầu nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường trong văn phòng, phát hiện đã hai rưỡi.
Tiểu Bảo ngủ gần hai tiếng rồi, có lẽ cũng đã dậy.