“Vậy chúng ta mau dậy thôi. Mẹ dì nhất định đã làm rất nhiều món ngon rồi, lát nữa nguội sẽ không ngon nữa.”
Tô Dương Dương nói xong bế tiểu Bảo ngồi dậy, nhảy về phía nhà vệ sinh.
Vì động tác đột ngột của cô mà đôi tay nhỏ của tiểu Bảo dùng lực ôm lấy cổ cô.
Tối qua Tô Dương Dương đã đặt tất cả đồ dùng vệ sinh cá nhân của tiểu Bảo lên kệ nhà tắm.
Cô lấy chiếc cốc nhỏ, bàn chải nhỏ và kem đánh răng trẻ em đặt vào tay tiểu Bảo.
Sau đó xoay người lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình.
Từ những hành động thường ngày của tiểu Bảo có thể thấy, thằng bé trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Đặc điểm lớn nhất của cậu nhóc này là không thích người lớn coi mình là một đứa trẻ.
Tô Dương Dương cũng không định thể hiện cảm giác tồn tại quá mức, cái gì cũng giúp bé.
Quả nhiên, sau khi tiểu Bảo nhận chiếc cốc nhỏ, rất tự nhiên lấy kem rồi đánh răng.
Sau khi một lớn một nhỏ đánh răng rửa mặt xong, Tô Dương Dương bế tiểu Bảo về giường, hỏi: “Con sẽ tự mặc quần áo chú?”
Tiểu Bảo gật đầu.
Tô Dương Dương hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó kéo hai chiếc vali nhỏ của bé lại.
Khuôn mặt nhỏ bé của tiểu Bảo đỏ bừng, có chút không tự nhiên.
Tô Dương Dương lục một hồi, nhìn thấy bộ đồ gấu Poor, lấy ra nói: “Thời tiết hôm nay không tệ, mặc bộ đồ này thế nào?”
Tiểu Bảo nhìn bộ đồ trẻ con ngốc ngếch ngây thơ đó, gắng gượng gật đầu sau đó ra sức tự thay.
Khi hai người xuống nhà, Lưu Mộc Miên đang bận rộn trong bếp, Tô Thạch Diễn đang tưới hoa ngoài ban công.
“Ba mẹ, chào buổi sáng.”
“Dậy hết rồi à?” Lưu Mộc Miên cười, đặt đồ ăn sáng lên bàn.
Tiểu Bảo đưa chiếc ipadmini tới trước mặt Lưu Mộc Miên, trên đó viết: “Chào buổi sáng ông bà ngoại.”
Lưu Mộc Miên nhìn mấy chữ này lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu Bảo, nghĩ đến thân thế thằng bé, vành mắt không khỏi đỏ lên: “Chào buổi sáng tiểu bảo bối, mau ngồi xuống ăn sáng đi. Đồng chí Tô Thạch Diễn, cháu ngoại chào ông này, ông mau lăn vào bếp đi, đừng để cháu ngoại tôi đợi lâu.”
“Đến đây.” Tô Thạch Diễn nói xong đi vào bàn ăn, cười haha nhìn tiểu Bảo: “Ngủ có quen không cháu?”
Tiểu Bảo viết chữ lên bảng: “Ngủ rất ngon ạ.”
“Vậy là tốt rồi. Sau này nếu muốn đến đây ở, hoan nghênh cháu bất cứ lúc nào, không cần khách sáo nhé.”
“Cảm ơn ông ngoại.”
Bốn người cùng nhau ăn sáng trong bầu không khí hòa hợp, ăn xong Tô Dương Dương phải đi làm.
Tiểu Bảo thấy cô phải đi làm cũng theo cô đến bệnh viện.
Tô Dương Dương thấy cậu bé kiên định như vậy cũng không từ chối.
Nhưng sợ hệ miễn dịch của cậu bé thấp, vào viện dễ bị lây bệnh, vì thế liền nhắn tin hỏi Hàn Khải Uy.
Tô Dương Dương: Tổng Giám đốc Hàn, tiểu Bảo muốn theo tôi đi làm, anh có ý kiến gì không?
Một lát sau Hàn Khải Uy mới trả lời: “Để thằng bé đi cùng đi.”
Tô Dương Dương nhìn thấy câu nói không trách nhiệm này, sau đó âm thầm ném cho anh ánh mắt coi thường trong lòng liền khởi động xe đến bệnh viện.
**
Vừa đến phòng làm việc, tiểu Yên liền hai mắt phát sáng nhìn tiểu Bảo.
Tô Dương Dương đặt tiểu Bảo ngồi vào vị trí của mình: “Tiểu Yên, hôm nay em chăm sóc tiểu Bảo nhiều chút nhé.”
“Được ạ. chị Tô, nhiệm vụ này chị cứ yên tâm giao cho em đi.”
Tô Dương Dương bất đắc dĩ nhìn trợ lý nhỏ mấy cái, nhỏ giọng dặn dò: “Tình hình thằng bé có chút đặc biệt, em đừng động vào bé, biết chưa?”
Tiểu Yên có chút khó hiểu nhìn Tô Dương Dương, sững sờ gật đầu.
Tô Dương Dương thấy thế, xem ra hôm nay cô không cần làm việc rồi.
Buổi sáng, Tô Dương Dương vẫn đi khám bệnh cho bệnh nhân bình thường, tiểu Bảo cũng không quấy rầy quá nhiều đến công việc của cô, phần lớn thời gian đều yên tĩnh ngồi bên giường chẩn bệnh nhỏ nhìn chiếc ipadmini của bé.
Thỉnh thoảng sẽ nói muốn uống nước hay đi vệ sinh, những lúc khác liền giống như người vô hình, ngoan ngoãn đến mức không thể tin được.
Buổi trưa, sau khi ăn trưa xong, Tô Dương Dương đưa tiểu Bảo đến ký túc xá của nhân viên trong bệnh viện.
Với lý lịch của mình, cô không thể phân đến phòng trọ nhỏ riêng, nhưng bác sĩ nghiên cứu sinh của bệnh viện Nhã Đức ít, vì thế phúc lợi của bác sĩ nghiên cứu sinh cũng tốt hơn những bệnh viện tương đương khác.
Tô Dương Dương dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu Bảo vào phòng cô rồi nói: “Chiều nay dì còn phải đi làm, cần nghỉ trưa ở đây, có được không?”
Tiểu Bảo nhìn đồ dùng đơn giản trong căn phòng nhỏ, gật đầu.
Sau đó có chút mệt mỏi ngáp một cái, cởi giày rồi lên giường.
Tô Dương Dương sờ chăn thấy chăn có chút lạnh liền mở thảm điện.
Đến khi cả cái chăn đều ấm rồi cô mới tắt thảm điện đi, lên giường nghỉ ngơi.
**
Trong lúc mơ màng, Tô Dương Dương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mau chóng ngồi dậy nghe máy: “Alo.”
“Chị Tô, người nhà bệnh nhân cấp cứu hôm qua đến đây làm loạn.” Giọng tiểu Yên còn mang theo tiếng khóc nức nở, hiển nhiên không phải chuyện nhỏ.
“Em đừng vội, từ từ nói.” Tô Dương Dương vừa nói vừa một tay mặc quần áo.
“Họ nói phương án chữa bệnh của chúng ta sai lầm, ác ý kéo dài điều trị cho bệnh nhân, tạo thành chấn thương không thể chữa trị. Bây giờ chủ nhiệm lại không có ở viện, chuyện liền đẩy đến chỗ chúng ta.”
“Em đừng hoảng, chị qua đó ngay đây.” Tô Dương Dương cúp điện thoại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang ngủ say của tiểu Bảo, cầm ipadmini của bé rồi viết lên đó một hàng chữ, bảo bé khi nào ngủ dậy thì gọi cho cô, sau đó lại chuyển màn hình thành chế độ không tắt mới nhanh chân rời đi.
**
Tô Dương Dương chạy tới tầng nằm viện, phát hiện thang máy đều đã bị chiếm dụng liền trực tiếp đi tới lối an toàn rồi từ lối đó chạy bộ lên.
Còn chưa tới tầng có văn phòng mình, cô đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Chỉ nghe âm thanh cũng biết hiện trường đang loạn thế nào.
“Mấy người lang băm các người đã chữa cho con trai tôi thành cái gì hả? Trong mắt các người chỉ có tiền thôi đúng không? Lương tâm các người bị chó gặm hết rồi à? Các người bảo một đứa bé mới 15 tuổi làm sao sống tiếp được? Bảo gia đình chúng tôi sống thế nào đây?” Một giọng nữ tê tâm phế liệt từ hành lang truyền tới.
Cùng với giọng nói này truyền tới còn có tiếng lôi kéo.
Tô Dương Dương hít sâu một hơi, đẩy cửa thông lối an toàn ra, lạnh giọng nói: “Các người đang làm gì vậy? Có chuyện gì thì nói, đừng làm ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác nghỉ ngơi!”
Tiểu Yên nghe thấy giọng Tô Dương Dương liền thở phào một hơi.
Sự xuất hiện của Tô Dương Dương đã khiến cả hành lang huyên náo yên lặng được một lát.
Động tác lôi kéo mấy y tá của người phụ nữ trung niên dừng lại một chút, xoay người nhào về phía Tô Dương Dương.
“Chính là cô, cô là một bác sĩ không có y đức, là cô đã chữa trị không thành cho con trai tôi! Tôi không để yên cho cô đâu!”
Tô Dương Dương lãnh đạm nhìn người phụ nữ xông tới mỗi lúc một gần.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, vững vàng bắt được bàn tay đang muốn túm lấy quần áo cô của người phụ nữ.
Hai tay người phụ nữ bị Tô Dương Dương nắm chặt, không thể động đậy.
Khuôn mặt bà ta vặn vẹo, trong mắt tràn ngập hận ý nhìn Tô Dương Dương, không ngờ tới bà ta lại nhổ nước bọt vào cô.
Tô Dương Dương nghiêng đầu đi nhưng vẫn bị dính trên tóc.
Tô Dương Dương lạnh giọng nói: “Nếu như bà cảm thấy chúng tôi chữa trị không thành cho con trai bà, xin hãy lấy sự thật để nói chứ đừng làm ra những hành động vô dụng như này. Nhân viên y sĩ chúng tôi cũng không để mặc bà phun như vậy đâu.”