Cô Vợ Dễ Thương

Chương 241




Đáy mắt Tô Dương Dương khẽ lóe lên ánh sáng, cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Có thì có, nhưng em còn chưa nghĩ kỹ phải nói thế nào.”

“Khó nghĩ thế à?”

“En cũng không biết nữa. Thổ hào, em cảm thấy em hơi phiền phức, còn hơi máu lạnh.” Tô Dương Dương quay đầu nhìn bia mộ yên tĩnh sau lưng cô “Ông nội mất rồi, em lại không cảm thấy buồn bã, ngược lại còn thả lỏng hơn. Cảm thấy sau này ông không cần phải chịu nỗi đau kéo dài âm ỉ nữa, khá tốt. Rõ ràng em đã nhìn thấy mộ của ông, nhưng em vẫn có cảm giác ông chưa rời đi, ông còn sẽ tỉnh lại.”

Tô Dương Dương nói chuyện có hơi rối loạn trật tự. Nói xong rồi cô cũng chẳng biết bản thân đang nói gì.

Hàn Khải Uy lại hiểu cô muốn nói gì “Em là bác sĩ, nhìn từ góc độ chuyên nghiệp của em đúng là không sai. Sự đau khổ mà việc trị liệu ung thư giai đoạn cuối mang lại, người thường khó mà tưởng tượng được. Nếu như không thể nào kéo dài tuổi thọ và nâng cao sức khỏe thì đối với ông mà nói, rời đi là chuyện tốt. Hơn nữa ông ra đi rất yên ổn, đây hẳn là chuyện tốt với cả ông lẫn chúng ta.”

Tô Dương Dương gật đầu, không mấy vui vẻ.

Hàn Khải Uy nhìn hàng mi xinh đẹp của cô, cảm thấy đau lòng.

Sau khi cô nghe mấy lời Diệp Nhạc Vân nói thì không hề tiết lộ chút gì với anh, Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên, lựa chọn một mình gánh vác, xoắn xuýt.

Ngay cả tính cách và nụ cười vẫn giống như bình thường.

Không biết là do Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên dạy dỗ cô quá tốt hay là người của nhà họ Trình vốn di truyền một phần tính cách này.

Anh không hề hứng thú với việc cô có trở về nhà họ Trình hay không, cũng không hứng thú với việc Trình Nguyệt Như tìm ra cô như thế nào.

Anh chỉ quan tâm cô có vui hay không, có bằng lòng phá vỡ cuộc sống hiện tại hay không.

Nhưng rất rõ ràng, hiện giờ cô rất trân trọng ba mẹ của cô, không hề có ý muốn tìm ba mẹ ruột.

Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy vừa trở về sân đã nghe thấy giọng nói the thé của cô nhỏ Tô: “Em không có quyền thừa kế? Di chúc của ông có tên em, vì sao em không thể thừa kế!? Anh hai, anh không thể vì em là đàn bà mà bắt nạt em đến mức này chứ!?”

Tô Thạch Diễn nói: “Tiền gửi ngân hàng của ba, cô và anh cả chia đôi. Mấy năm nay đều do nhà anh cả chăm sóc ba, nhà và sân sẽ để lại cho anh cả, anh ấy muốn làm thế nào thì làm. Ngoài ra tranh sách ba cất giữ anh sẽ mang mấy bức về làm kỉ niệm, còn lại mọi người cứ bàn bạc với nhau. Anh chia như vậy, cô còn cảm thấy không công bằng?”

Trong mắt bà ta thoáng ánh lên vẻ xảo quyệt: “Nghe anh nói vậy em và anh cả được lợi nhiều hơn. Nhưng anh hai, anh đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì. Em và anh cả không thông minh bằng anh, cũng không có chủ kiến như anh. Phần lớn số tranh sách ba cất giữ mấy năm nay đều không đáng tiền, chỉ có vài món là có thể bán được một món tiền lớn, mà những thứ này chỉ có nhà anh mới hiểu. Mới hôm qua con gái anh còn dám xấc láo với em, anh mà có lòng tốt đưa những thứ đáng tiền của ba cho em sao?”

Lưu Mộc Miên là người nóng tính, vốn không định nể mặt cô em chồng chẳng gặp bao giờ này.

Gặp phải loại không biết xấu hổ thế này, chỉ có thể mặt dày hơn mới thắng được.

Mà chuyện đắc tội người khác thế này, bà ấy làm là được.

Dù sao loại chuyện tranh chấp giữa đàn bà với nhau, ông chồng kỹ sư đứng đắn, lịch sự của bà ấy không làm được.

Lưu Mộc Miên nói: “Cô à, em nói xem nên chia thế nào mới hợp lý? Mấy năm này vì chăm sóc ba, nhà anh cả đã từ bỏ cơ hội đi tới nơi khác làm việc, em đang đề nghị để tất cả tài sản của ba lại cho anh cả? Nếu em nghĩ vậy thì chị và anh hai em không có ý kiến. Xin lỗi nhé, chị và anh hai em không có khả năng lĩnh ngộ cao như vậy, xin lỗi nhé.”

Cô nhỏ Tô bị Lưu Mộc Miên chụp cho cái mũ cao thượng này suýt thì nghẹn hộc máu.

Tô Thạch Diễn có vẻ bất đắc dĩ nhìn vợ mình, ông cũng bó tay với bà ấy.

Tính cách của con gái bọn họ cũng giống bà ấy.

Cô nhỏ Tô nhìn Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên kẻ tung người hứng, cười lạnh nói: “Vợ chồng hai người bắt tay bắt nạt tôi. Hai người cũng có một cô con gái, con gái hai người còn kết hôn rồi, vì sao không thể hiểu cho nỗi khổ của tôi? Hay là do con gái hai người không phải con gái ruột nên hai người không thể nào cảm nhận được cảm giác này?”

Lưu Mộc Miên tỉnh bơ nhìn bà ta nói: “Em gái, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. Nếu em nói em không phải con ruột của ba, chị còn bằng lòng tin đấy. Muốn ngấm ngầm hại Dương Dương nhà chị, em biết điều thì đừng tốn nước dãi làm gì. Nếu không, đừng trách chị dâu này không nể mặt. Lời nào nên nói, lời nào không nên nói, em ngần này tuổi rồi nên biết rõ. Đừng để chị phải dạy em cách nói chuyện!”

Lưu Mộc Miên nói chuyện không còn khách khí như trước.

Người trong phòng đều im lặng không nói, không ai đáp lời.

Cô nhỏ Tô hổn hển nói: “Chị tưởng không ai biết mấy chuyện xấu chị làm phải không? Lúc trẻ làm không ít chuyện xấu mặt không thể để người khác biết, khiến cơ thể bị tàn phá, lúc muốn sinh con lại không sinh được. Sau đó thì ôm....”

“Chát” Một tiếng tát tai giòn tan vang lên trong phòng.

Cô nhỏ Tô che mặt, không dám tin vào Tô Dương Dương vừa xuất hiện trước mặt bà ta.

Tô Dương Dương thu tay về: “Còn dám nói xấu mẹ tôi, coi chừng tôi đánh chết bà!”

Chồng của cô nhỏ Tô không chấp nhận nổi: “Mấy người có ý gì? Chúng tôi hiếm khi về nhà một lần mà mấy người tiếp khách như vậy? Bảo sao mấy năm này tiểu Tô không muốn về nhà, có đám người thân như mấy người, bằng lòng trở về mới lạ đấy!”

“Mặc xác bà ta, mau cút đi! Đừng có nể mặt mà còn không biết xấu hổ! Sao lúc khác mấy người không về? Phải đợi đến lúc ông nội bệnh nặng sắp chết mới về? Mấy người muốn làm gì? Còn không phải muốn tài sản và đồ đáng tiền của ông nội sao? Vốn định cho mấy người, bây giờ thì...không! Cho! Nữa!”

“Mày là cái thá gì, có tư cách làm chủ chắc? Cái thứ con hoang không biết chui từ đâu ra!”

Tô Dương Dương tức đến run người, run tay không đánh tiếp được.

Thật ra cô cũng không đánh được.

Nếu không phải vừa nãy cô nghe bà ta nói mẹ cô khó nghe như vậy, cô cũng không muốn phải mang danh đánh người lớn trong nhà.

Nhưng có người còn nhanh hơn cô.

Một tiếng tát tai còn to hơn vừa nãy vang lên.

Tiếp theo đó là giọng nói lạnh băng của Hàn Khải Uy: “Tôi lại không ngại đánh đàn bà. Nếu bà còn không nói được lời hay, tôi không biết mình sẽ làm gì nữa đâu. Đối phó với loại người như mấy người, thế này còn quá nhẹ nhàng.”

Cô nhỏ Tô run rẩy nhìn Hàn Khải Uy, sau đó mới vô thức nhớ ra thân phận của anh.

Chồng bà ta cũng thay đổi vẻ mặt, kéo bà ta ra vườn.

Bác cả Tô, bác gái Tô và đám người Tô Phương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tô Thạch Diễn nhìn vẻ mặt tái nhợt của vợ và con gái thì nói: “Anh cả, chị cả, tài sản ba để lại vẫn chia theo những gì em đã nói trước đó, hai người thấy thế nào?”

“Nhà và vườn anh có thể tạm thời trông hộ, nhà của ba có một phần của chú. Mấy năm này đều do chú chi tiền xây, anh không thể độc chiếm. Hơn nữa hiện giờ đường đi trong thôn cũng sửa xong rồi, nhà chú chuyển về sống cũng tiện. Nơi này không khí trong lành hơn so với thành phố, sau này nhà chú có thể về đây dưỡng lão. Anh không thể chiếm món lợi này.” Bác cả Tô nói.