Cô Vợ Dễ Thương

Chương 240: Ông cụ tô mất




"Haha, ai bảo ông nội đáng yêu như vậy chứ, không đùa ông nội thì đùa ai đây." Tô Dương Dương vừa nói vừa cố nâng ông cụ dậy.

Nhớ tới lời ba vừa nói, cô bèn nhích sang bên để lại vị trí cho Tô Thạch Diễn dìu ông.

"Ông nội ơi, hôm nay đẹp trời, có nắng, gió cũng không lạnh, con và ba dìu ông ra sân ngồi một chút nhé, được không ông? Trong sân có hoa đẹp, không xem thì tiếc lắm."

Ông nội Tô nói: "Dù sao cũng đều là mấy cảnh đó, có gì nhìn nữa đâu. Có cháu ở bên cạnh thì tốt rồi."

"Trong lòng ông nội cháu quan trọng vậy sao? Ông nội, ông thương cháu hơn hay ba cháu hơn? Có phải là cháu không?" Tô Dương Dương vui vẻ đi ganh tị.

"Thương cháu hơn, lần này được chưa."

"Ông nói ba cháu cũng được mà, cháu không tranh giành tình cảm với ba đâu."

Không biết là vì nhìn thấy Tô Dương Dương hay sao, tâm trạng của ông nội Tô rất tốt, hoặc có thể là vì lâu rồi không thấy con gái nhỏ quay về, cho nên ông có hứng để Tô Thạch Diễn và bác cả đỡ ra sân ngồi.

Bình thường trong nhà không có con nít, những người cùng thế hệ với Tô Dương Dương thì lại hơi trầm tĩnh.

Cho nên Tô Dương Dương giống như là kẻ chọc cười, cô rất biết điều hòa bầu không khí trong nhà.

Nụ cười của ông cụ Tô không hề giảm bớt, ông nói rất nhiều với Tô Dương Dương về chuyện lúc bé của Tô Thạch Diễn, bác cả và cô út: "Từ nhỏ ba cháu đã có lập trường lắm, chuyện gì cũng thích tự quyết định. Bình thường trong nhà có ba đứa con, thằng lớn là đứa đầu tiên, có ý nghĩa quan trọng nhất với ba mẹ. Đứa thứ ba là đứa cuối cùng nên sẽ được chiều nhất. Còn đứa thứ hai ở giữa, hai đầu thì không dựa vào được, cũng dễ bị ba mẹ lơ là. Ba cháu chỉ có một mình cháu thôi có lẽ cũng là vì như vậy, sau khi có cháu rồi thì không chịu sinh thêm, chỉ sợ cháu buồn thôi."

"Cháu biết mà, ông nội."

"Trước đây ông nội chê cháu là con gái, sau này không chăm được ba mẹ lúc về già, thỉnh thoảng lại giục ba mẹ cháu sinh thêm. Nếu làm cháu buồn thì đừng để trong lòng."

Tô Dương Dương lau nước mắt ứa ra: "Cháu không buồn, ông nội cũng vì muốn tốt cho cháu thôi. Thật ra cháu vẫn luôn muốn có thêm anh chị em, giờ cháu kết hôn rồi, trong nhà chỉ còn lại ba mẹ, không ai chăm sóc ở bên. Nếu có một em trai, em có thể giúp đỡ chăm sóc ba mẹ cháu."

"Cháu có thể nghĩ vậy thì tốt quá, chứng tỏ cháu đã lớn rồi, trưởng thành rồi." Ông cụ Tô vỗ tay cô: "Ông không lo chuyện trai gái của ba người kia, nhưng ông không an tâm về cháu. Mặc dù cháu là bác sĩ, từng thấy không ít chuyện sinh lão bệnh tử, cháu cũng biết chết là như thế nào, nhưng cháu khó có thể chấp nhận được chuyện đó với người thân của cháu. Cháu vẫn còn con nít lắm, còn chưa cảm nhận được lưỡi dao thời gian tàn nhẫn như thế nào. Có lúc ông nghĩ, có phải ba mẹ cháu làm hư cháu không, khiến cháu không thường thành. Như thời ông bà, chiến tranh đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, nước mắt còn chưa khô, mọi người đều phải tự chăm sóc chính mình như người lớn. Đừng đau lòng khi người thân mất đi, khi họ còn sống thì cố gắng chăm sóc, khi họ đi rồi cũng đừng vấn vương, biết không?"

"Ông nội..." Nước mắt của Tô Dương Dương tuôn trào.

Cầm lấy tay ông nội vừa buông ra, buông lỏng rồi nắm chặt, làm như vậy rất nhiều lần, cuối cùng cô nắm chặt tay ông không buông nữa.

Ông nội nói nói gì với những người khác mà chỉ nói những điều này với Tô Dương Dương, sau đó thì nhìn phong cảnh trước mặt.

Cô út thấy ông cụ Tô và Tô Dương Dương người ngồi xuống, người ngồi xổm cạnh nhau thì siết chặt nắm đấm.

Khó khăn lắm cô ta mới về nhà một lần mà ông cụ Tô cũng không nói với cô được mấy câu.

Thế mà lại nói chuyện liên tục với Tô Dương Dương, nghĩ đến hơn một tỷ bảy trong tài khoản và số điện thoại xa lạ đó.

Cô út liếc mắt nhìn chồng mình, người kia thấy vậy cũng gật đầu khó mà nhận ra.

Cô út lấy dũng khí nói: "Ba à, ba thiên vị quá. Khó lắm con mới về nhà được một lần, ba cũng không nói với con được mấy câu. Cứ kéo Tô Dương Dương nói chuyện. Ba thương cháu, yêu cháu, ba nghĩ nó đúng là..."

Cô út còn chưa nói xong câu thì có một tiếng thắng xe vang lên cắt ngang.

Tô Dương Dương và Tô Thạch Diễn nghe cô út nói vậy, trong lòng họ đều kinh ngạc không thôi.

Tô Dương Dương đang định xông qua chặn miệng cô út lại thì đã thấy chiếc Maserati quen thuộc.

Hàn Khải Uy lạnh lùng bước từ trên xe xuống, đôi mắt như sương lạnh liếc qua cô út và chồng cô.

Còn với những người khác ở nhà họ Tô thì lại không khác lúc bình thường.

Ánh mắt đó làm cho cô út và chồng cô run cầm cập, họ không dám đưa mắt nhìn Hàn Khải Uy nữa.

Trong giây phút đó, họ thực sự cảm thấy mình bị tử thần chặn lại ngay cổ họng.

Đọc nhanh tại VietWriter

Tô Dương Dương sững sờ nhìn Hàn Khải Uy càng lúc càng đến gần.

Anh búng lên trán cô: "Thấy tôi sao lại kinh ngạc thế?"

Tô Dương Dương cũng không cảm thấy đau, cô nở nụ cười ngu ngơ, nhường chỗ cho Hàn Khải Uy.

Anh ngồi xuống vị trí của Tô Dương Dương, nắm chặt tay ông nội: "Ông ơi, ông thấy đỡ hơn chút nào không?"

"Tốt lắm." Ông cụ Tô cầm lấy tay Hàn Khải Uy: "Có cháu ở nhà họ Tô là ông yên tâm rồi."

Hàn Khải Uy ngẩng đầu thấy ông cụ vẫn còn rất minh mẫn, anh biết ông đã nhìn ra điều gì đó nhưng vẫn quyết đinh đứng sau lưng Tô Dương Dương.

"Cháu sẽ không khiến ông thất vọng."

Ông cụ gật đầu nhắm mắt lại, không nhìn bất cứ người nào nữa.

Đêm hôm đó, ông cụ Tô đi.

Trước khi đi bác cả và Tô Thạch Diễn còn giúp ông lau người thật sạch.

Vẻ mặt an yên, không có quá nhiều đau đớn.

Sáng hôm sau Lưu Mộc Miên và Tô Phương được quản gia đưa tới, Tiểu Bảo và Lý Minh cũng đi theo.

Ở quê có câu nói, người mới chết không được chạm vào lông chó mèo, nếu không xác chết sẽ vùng dậy.

Cho nên Bánh Xe buộc phải ở nhà.

Tô Dương Dương không đi an ủi Tô Thạch Diễn mà cố gắng giải quyết chuyện liên quan đến tang lễ.

Ba ngày làm lễ, tất cả đều là đồ chay, họ thuê người đến niệm suốt ba ngày rồi mới phát tang.

Ở đây không phải là nơi tấc đất tất vàng như ở thành phố Thương và những thành phố lớn khác.

Ở đây vẫn có thể thổ táng.

Sau khi thầy phong thủy chọn vị trí, họ quyết định chôn ông cụ Tô ở trong phần đất riêng của nhà Tô Dương Dương.

Làm mộ xong xuôi, bác cả và Tô Dương Dương dẫn mọi người, con cháu cùng quỳ trước mộ phần làm lễ, sau đó từng người mới tản đi.

Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy là những người đi cuối.

Cô sụt sùi: "Thổ hào à, hôm nay anh không cần ném bình đâu."

Ném bình là tập tục phát tang ở quê nhà, bình thường sẽ do con rể ném bình bên mộ.

Nghe nói người ném bình sẽ bị giảm thọ, cho nên chỉ có con rể mới ném.

Đây cũng là lí do tại sao thế hệ trước chú trọng con trai như vậy, lúc họ chết con trai sẽ là người ném bình, cũng mang ý nghĩa gia đình có người thừa kế.

"Ông nội thương em như thế, tôi là chồng em, ném bình có sao đâu?" Hàn Khải Uy cười nói, anh nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại lạnh buốt của cô: "Có phải gạt tôi chuyện gì không?"