Cô Vợ Dễ Thương

Chương 228: Đầu cô bị úng nước à




Sau đó cô phát hiện ra, ngực Tô Dương Dương bằng phẳng hơn mình, nên nhất thời tự tin, ưỡn bộ ngực kiêu ngạo ra theo bản năng.

Tô Dương Dương cười híp mắt đi tới bên Lý Chiêu, rồi tự nhiên đưa túi cho anh.

Lý Chiêu cũng rất tự nhiên nhận lấy.

Trước đây lúc làm thí nghiệm và giải đề, hai người thường vừa đi vừa lật tài liệu, nên việc phụ giúp nhau là chuyện rất bình thường.

Nhưng hành động này lọt vào mắt cô bạn gái cũ, lại mang một thâm ý khác.

Cô bạn gái cũ ghen tuông hỏi: “Lý, người này là bạn đồng nghiệp của anh à?”

Tô Dương Dương chớp mắt với Lý Chiêu, anh nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng có vẻ cưng chiều, bác sĩ Tô của bọn anh lại lấy chuyện giúp đỡ người khác làm niềm vui rồi.

“Cô ấy là bạn trong bệnh viện với tôi.” Lý Chiêu giới thiệu.

Tô Dương Dương cười hì hì vươn tay: “Chào cô, tôi họ Tô. Xin hỏi cô là?”

“Cô không xứng để biết.” Cô bạn gái cũ không hài lòng nói.

“Ồ, tôi hiểu rồi.” Tô Dương Dương xoay người, dịu dàng nói với Lý Chiêu: “Anh Lý, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ không kịp xem phim mất.”

“Lý Chiêu, rốt cuộc cô ta là ai vậy?” Bạn gái cũ hầm hừ hỏi, giọng điệu rất không vui.

“Cô ấy là bạn tôi.” Lý Chiêu bình tĩnh đáp: “Cô ấy cũng biết chuyện chúng ta, nếu sau này em muốn hợp tác, em có thể tìm thẳng cô ấy. Chuyện của tôi đều do cô ấy làm chủ.”

“Anh... anh thế mà để cho một người phụ nữ không biết chui từ đâu ra, phụ trách công việc cho mình à?”

Tô Dương Dương cười nói: “Cô bạn gái cũ à, năm đó cô đã bán cổ phiếu ra rồi, giờ cổ phiếu tăng giá, cô lại chạy tới nhận thay người mua cổ phiếu của cô, đầu cô bị úng rồi à?”

“Cô có tư cách gì mà nói tôi như thế? Chuyện giữa tôi và Lý Chiêu không liên quan đến cô!”

“Gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ không được à? Cô đã kết hôn rồi, còn bảo người yêu cũ thực hiện lời hứa lúc yêu nhau thắm thiết, ai cho cô đặc quyền suy nghĩ khôn lỏi thế? Tại sao khi kết hôn rồi, cô không thực hiện lời hứa với anh Lý năm đó, ví dụ như ngủ với anh ấy suốt đời.”

“Cô đúng là không biết xấu hổ! Sao miệng người phụ nữ này lại không sạch sẽ như vậy chứ?” Vẻ mặt bạn gái cũ nhăn nhó.

“Sao tôi lại không sạch sẽ? Đã là người lớn rồi, cần gì phải cấm kỵ chuyện này chứ? Hơn nữa, nếu không có chuyện này, thì làm sao một cô gái vô liêm sỉ như cô lại xuất hiện trên đời này chứ?” Tô Dương Dương khẽ hất cằm lên, tỏ vẻ mình lại cao hơn cô ta một hai cm, vẻ mặt chứa đầy sự khinh bỉ: “Nhưng nếu cô muốn cho lại, anh Lý cũng không thể chấp nhận cô đâu, dù gì anh ấy cũng là người có bệnh sạch sẽ mà, cô gái à, học lực của cô cũng không thấp, nhưng đừng chỉ có học lực mà không có văn hóa, trước khi đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như thế, cô phải nghĩ trước rằng, mình làm thế có đúng hay không nhé?”

“Đó cũng là chuyện giữa tôi và Lý Chiêu, không cần cô quản đâu?” Bạn gái cũ tức đến mức cả người run rẩy.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là học sinh xuất sắc, được các bạn học và thầy cô nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi đi làm, cũng được đồng nghiệp và lãnh đạo cưng chiều, đã sớm quen với việc mọi người đều thuận theo cô, trước giờ chưa có ai dám to gan nói thẳng trước mặt cô. ngôn tình ngược

Người phụ nữ này có tư cách gì mà nói cô như thế? Cô ta dựa vào đâu chứ?

Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn cô ta: “EQ của cô thấp hay cô đang giả vờ không biết thế, anh Lý đã nói tôi là bạn anh ấy, cô đang hiểu thành gì thế? Chúng tôi chính là người yêu của nhau đó biết không?”

“Cô ư? Không thể nào? Lý Chiêu không thích người phụ nữ như cô.”

“Ồ! Cô muốn nói anh Lý thích mẫu người phụ nữ như cô à?”

“Anh ấy từng nói sẽ yêu tôi mãi mãi!”

“Thế là cô tin luôn à? Năm đó chắc chắn cô cũng từng nói yêu anh ấy mãi mãi, nhưng cô có làm được không? Nếu cô làm được, vậy chồng cô thì sao? Chẳng lẽ đối phương quỳ xuống khóc lóc cầu xin cô lấy anh ta à, nếu cô không gả, anh ta sẽ nhảy lầu, cắt cổ tay hay nằm trên đường ray thế? Cô vì không muốn có thêm một linh hồn tự sát khỏi thế giới này, nên từ bỏ tình yêu giữa cô và anh Lý, rồi bất đắc dĩ cưới anh ta à?”

“Cô có tư cách gì mà đánh giá chuyện của tôi.”

“Cô đúng là người thứ gì cũng muốn, quả thật tôi không có hứng thú muốn biết chuyện của cô, nhưng cô đừng gán ghép cái lý lẽ ấy lên người anh Lý, cũng đừng bày ravẻ mặt oan ức, đáng thương như cả thế giới phụ lòng cô, rồi tới tìm anh Lý gây rắc rối. Anh ấy không biểu hiện ra ngoài, không có nghĩa là anh ấy không đau, không khổ sở! Anh ấy ngại không muốn nói ra mấy lời tàn nhẫn kia thôi, là vì thái độ anh ấy tốt, tôn trọng cô, dù gì con trai cũng mất phong độ khi cãi nhau với con gái mà, nhưng tôi thì không bận tâm chuyện này, cô có muốn thử chút không?”

Bạn gái cũ bị Tô Dương Dương nói đến mức đầu óc hơi choáng váng, trố mắt đứng nhìn cô, rồi nhìn Lý Chiêu.

Trong giây phút dời mắt qua nhìn Lý Chiêu, vẻ mặt cô ta trở nên yếu đuối vô tội ngay.

Tô Dương Dương thầm lắc đầu, thật ra EQ cô gái này không thấp, mà người có EQ thấp là cô và Lý Chiêu.

Người này biết nhìn mặt mà hành xử, sao có thể có EQ thấp chứ?

Lý Chiêu ngăn cô lại: “Dương Dương, chúng ta đi xe cô đi.”

“Được.”

Tô Dương Dương nói xong thì khoát cánh tay Lý Chiêu đi lướt qua cô bạn gái cũ vẫn tiếp tục duy trì vẻ mặt đáng thương ủy khuất kia.

Tiểu Yên lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ: “Em chỉ sợ hai người đánh nhau thôi.”

“Đánh nhau có gì phải sợ chứ?” Tô Dương Dương cười nói, rồi đưa chìa khóa cho Lý Chiêu, còn cô và Tiểu Yên thì ngồi ghế sau.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe, bỏ cô bạn gái cũ ở phía sau.

Tiểu Yên biết Tô Dương Dương và Lý Chiêu vẫn còn chuyện muốn nói, nên sau khi rời khỏi bệnh viện, vừ tới ngã tư cô ấy đã xuống xe.

Tô Dương Dương từ ghế sau đổi lên ngồi cạnh ghế lái, nhìn khung cảnh hoa nở tuyệt đẹp bên ngoài.

Lý Chiêu dừng xe dưới hàng cây ngọc lan trong một công viên nhỏ ở trung tâm thành phố.

Tô Dương Dương nhìn những đóa hoa ngọc lan nở rộ đó, hơi nghi ngờ về kiến thức đã học của mình.

Sao cô lại nhớ hoa ngọc lan nở vào mùa xuân chứ?

Giờ đã là mùa thu rồi, sao nó lại nở rộ thế này? Hay cô không phân biệt được bốn mùa, không biết ngũ cốc là gì?

Lý Chiêu như biết suy nghĩ trong lòng Tô Dương Dương: “Hàng cây ngọc lan ở thành phố Dương không nở theo mùa, tôi và Tĩnh Tĩnh cũng quen biết nhau ở đây, lúc đó tính cách cô ấy cũng như bây giờ, mang theo tính cách yếu ớt tùy hứng của con gái, lại có thành tích học tập tốt, làm người khác rất muốn thân thiết với cô ấy.”

“Con trai các anh đều thích mẫu người con gái như thế à?” Tô Dương Dương hỏi.

“Chỉ một phần thôi. Tính tôi im lặng, lại có ít sở thích, nên tôi từng hy vọng rằng, sẽ có một cô gái hoạt bát, hướng ngoại làm bạn gái mình, như vậy có thể kéo theo tính tôi trở nên hòa hợp hơn. Không ngờ lúc ấy Tĩnh Tĩnh cũng để ý tôi, sau mấy lần gặp mặt, tôi đã thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, cô ấy cũng ngại ngùng đồng ý.”

“Thế thì tốt quá rồi.” Tô Dương Dương cười nói, tình yêu thuở thiếu thời luôn làm người khác ao ước.

“Tôi tưởng cô sẽ có thành kiến với cô ấy.”

“Không đâu. Chẳng phải lúc trước, tôi cũng có một bạn trai cũ cặn bã đến mức người thần đều căm phẫn à? Mặc dù anh ta thật sự rất cặn bã, nhưng tôi không phủ nhận lúc ở bên nhau rất nhiều hồi ức của chúng tôi không hẳn là xấu, trước khi chia tay, phần lớn đều là những giây phút ngọt ngào khi ở bên nhau. Nhưng vì chia tay, những hồi ức đó đã bị một bức màn khó chịu bao phủ mà thôi.”

“Ừm. Tôi cũng nghĩ giống cô. Chỉ là một tình yêu không có kết cục viên mãn thôi, không thể vì không viên mãn mà phủ nhận hết giá trị của nó.”