Cô Vợ Dễ Thương

Chương 227: Giúp người khác áp bức




Sau tang lễ Ninh Duy, lại có một tin tức gây chấn động giới giải trí. Đó là Mạc Nhậm Mộ tuyên bố rút khỏi giới giải trí!

Tiểu Yên cầm khăn tay lau nước mắt, hận không thể chui vào màn hình, kéo Mạc Nhậm Mộ ra ngoài hét lớn.

“Chị Tô, nam thần của em muốn rút khỏi giới giải trí rồi.”

“Không phải chuyện này rất tốt à?”

“Nhưng sau này em sẽ không nhìn thấy anh ấy nữa.”

Tô Dương Dương nhận ra điều bất thường: “Đợi đã, chẳng phải nam thần của em là chủ tịch Hàn ư? Tại sao lại biến thành Mạc Nhậm Mộ ”

“Sao em có thể không biết xấu hổ mà tơ tưởng đến chủ tịch Hàn, ngay trước mặt chị chứ?” Tiểu Yên lầm bầm.

“Em gửi link cho chị với.”. Ngôn Tình Hay

“Vâng ạ.” Tiểu Yên lập tức gửi link tin tức liên quan đến việc Mạc Nhậm Mộ rút khỏi giới giải trí cho Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương đọc hết tin tức một lượt, quả thật là tin tức Mạc Nhậm Mộ rút khỏi giới giải trí, nhưng anh ta không rút ngay.

Anh ta chỉ không nhận thêm dự án và hợp đồng mới, sau khi hoàn thành mấy hạng mục và hợp đồng trong tay, sẽ rút khỏi giới giải trí.

Trong hai tiếng ngắn ngủi, tin tức của Mạc Nhậm Mộ đã nhận được mười nghìn lượt bình luận.

Phần lớn bình luận đều ngạc nhiên và luyến tiếc, cũng chỉ có một ít anti fan mà thôi.

Nhưng anti fan chỉ mới ló đầu ra, đã bị fan hâm mộ mắng té tát, chẳng mấy chốc đã lặn mất tăm.

Tiểu Yên ở bên cạnh chồm tới chồm lui, không ngừng tiếc nuối: “Chị Tô, chị nói thử xem, tại sao nam thần lại đột ngột rút lui vậy? Có phải chị biết nội tình bên trong đúng không? Chị mau nói cho em biết với.”

“Chẳng phải nửa năm nay, nam thần của em không có hoạt động gì mới à? Chị tưởng em đã quen với tình trạng này của anh ấy rồi.”

“Ai quen chứ? Chẳng phải chuyện này là bị ép buộc ư? Mấy fan hâm mộ tụi em nguyện tin rằng, anh ấy là vì kết hôn với con gái nhà họ Hàn, muốn cùng cô ấy sống cuộc sông riêng tư của hai người, nên tạm thời không làm việc, chứ không mốn tin rằng, sau này sẽ không nhìn thấy anh ấy nữa.” Tiểu Yên uể oải nói: “Sau này em biết tìm đâu ra một nam thần đẹp trai tột đỉnh như này chứ?

“Anh ấy cũng không rút lui ngay mà. Theo chị được biết, trong tay anh ấy vẫn còn bốn bộ phim và mười mấy quảng cáo, hình như còn có bộ phim truyền hình nhận được đầu tư lớn nữa, có lẽ ba năm sau, em vẫn có thể nhìn thấy anh ấy đó.”

“Nói thì nói thế, nhưng em không tin. Nếu anh ấy thật sự vẫn ở trong giới giải trí ba năm nữa, vậy tại sao anh ấy lại tung ra tin tức rút khỏi giới sớm như thế chứ? Nếu ba năm sau anh ấy mới tung ra, chẳng phải sẽ tốt hơn ư?”

“Anh ấy muốn mấy fan hâm mộ tụi em chuẩn bị tâm lý đó. Bây giờ tụi em đau lòng thì đến lúc anh ấy thật sự biến mất, tụi em sẽ bình tĩnh hơn.”

“Sao tụi em có thể bình tĩnh chứ?” Tiểu Yên rất bất mãn.

“Chị cũng chỉ suy đoán thôi, còn sự thật thì chỉ có mình nam thần của em biết.”

“Được rồi, chị Tô, chị có thể giúp em xin chữ ký của nam thần không? Em thật sự rất muốn xin chữ ký anh ấy.”

“Em đưa cuốn sổ muốn ký tên cho chị đi, khi nào chị về nhà chính gặp lại anh ấy, chị sẽ bảo anh ấy ký tên giúp em.”

“Cảm ơn chị Tô.” Tiểu Yên nhảy chân sáo về vị trí của mình, rồi đưa cho Tô Dương Dương một cuốn sách còn chưa xé niêm phong ra: “Chị bảo nam thần ký vào trang bìa trống là được.”

“Chị biết rồi.” Tô Dương Dương nhận lấy cuốn sách, rồi liếc nhìn tên cuốn sách: “Em có chắc là sách này không?”

“Em chắc mà. Đây là cuốn sách mà cả em và nam thần đều thích nhất.”

Khóe miệng Tô Dương Dương khẽ giật: “Chị không hề biết Mạc Nhậm Mộ còn có mặt này.”

“Anh ấy thật sự rất ưu tú, như thể anh ấy được sinh ra để dành cho màn ảnh vậy. Lúc em mới bắt đầu xem tác phẩm của anh ấy, em tưởng anh ấy chỉ có thể diễn mấy vai cậu chủ nhà giàu, lạnh lùng cao quý, không vướng bụi trần. Nhưng sau này, khi nhìn thấy anh ấy diễn vai lưu manh, em cảm thấy anh ấy đã diễn ra bản chất của tên lưu manh, còn tưởng đó đã là cực hạn của anh ấy rồi, nhưng lúc anh ấy diễn mấy vai đại hiệp, danh tướng kháng Nhật, thị dân nhỏ bé, hay nhà giàu mới nổi đều rất xuất sắc. Không phải tụi em làm fan ruột mà khen ngợi đâu, mà đây đều là lời khen từ những fan bình thường đó. Hơn nữa khi anh ấy bị thương, vẫn chuyên nghiệp quay hết cảnh quay, không lãng phí tiền của nhà sản xuất và nhà đầu tư, cũng không làm chậm tiến độ các diễn viên khác, có anh ấy trong giới giải trí, mấy diễn viên trẻ kia mới nhận được nhiều lợi ích, giờ anh ấy đi rồi còn biết xem ai diễn nữa đây.”

“Anh ấy có kế hoạch và cuộc sống riêng của mình mà, anh ấy sớm tuyên bố mình muốn rút lui, đã là lời chào tạm biệt tốt nhất với tụi em rồi.” Tô Dương Dương giơ cuốn sách trong tay lên: “Sao em biết anh ấy thích cuốn sách này vậy?”

“Chính anh ấy nói mà. Anh ấy nói hồi anh ấy còn trẻ, có người tặng anh ấy cuốn sách này, nên giờ anh ấy rất muốn gặp lại người đó, hy vọng rằng người đó dù có ở bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới này cũng đều có thể gặp lại.”

“Em có chắc là cuốn sách này giống hệt cuốn sách của Mạc Nhậm Mộ không?”

“Giống mà chị. Giờ trên thị trường đều dựa vào phiên bản của nam thần tụi em mà in ấn, như vậy mới có thể thúc đẩy lượng tiêu thụ.”

“Tụi em thật lợi hại.”

Tiểu Yên cười hì hì vui vẻ, rồi về vị trí của mình bắt đầu làm việc.

Tô Dương Dương ngẫm nghĩ một lát, rồi chụp lại bìa cuốn sách này, gửi cho Trình Nguyệt Như.

Tô Dương Dương: “Tiểu Yên nói đây là cuốn sách Mạc Nhậm Mộ thích nhất, rất có thể trang sách kẹp trong ngón tay Ninh Duy được xé từ cuốn sách này. Cô hãy lưu ý một chút.”

Trình Nguyệt Như nhắn lại rất nhanh: “Cảm ơn cô.”

Buổi chiều tan làm, Tô Dương Dương cất cuốn sách cổ tích này vào túi xách, rồi xuống bãi đậu xe cùng Tiểu Yên.

Vì tối nay Tiểu Yên phải đi hẹn hò, nên cô ấy chỉ đi nhờ cô nửa đường.

Lúc bước vào bãi đậu xe, Tô Dương Dương nhận ra rằng, cách xe cô không xa có tiếng người trò chuyện.

Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, không biết là cố ý đè thấp giọng, hay là bình thường cũng nói như vậy.

Tô Dương Dương làm động tác im lặng với Tiểu Yên.

Tiểu Yên liên tục tò mò, nói nhỏ: “Chị Tô này, có phải là xe chấn không?”

“Lần sau lúc em và Kỳ Thiên Tích chơi xe chấn, nhớ thông báo cho chị biết với.” Tô Dương Dương khẽ nói.

“...”

Chị Tô nhà cô đúng là độc miệng mà, cô thật sự không địch lại chị ấy.

Tô Dương Dương lắng nghe một lúc thì nghe ra tiếng Lý Chiêu.

Cô chỉ nghe thấy Lý Chiêu nói: “Tôi chỉ có thể làm như vậy thôi, còn những chuyện khác tôi không giúp được.”

Một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Anh đã quên anh từng nói với em những gì à? Trong lòng em vẫn còn nhớ rõ, thế mà anh lại quên.”

“Đồng Đồng, em đã kết hôn rồi, chúng ta không nên lén lút gặp mặt nữa.”

“Em kết hôn thì sao chứ? Em vẫn là em, sao anh lại nuốt lời thế? Anh từng nói cả đời này sẽ che chở cho em, cưng chiều em mà. Chẳng lẽ anh đã quên rồi ư?” Giọng nói người phụ nữ càng đau khổ hơn.

Tô Dương Dương nghe vậy thì suýt đứng hình, người phụ nữ này đã kết hôn rồi, còn tới nhờ người yêu cũ giúp đỡ, rồi dùng lời thề tình yêu năm đó, để người yêu cũ thực hiện lời hứa.

Cô thật sự mở ra cánh cửa thế giới mới rồi, sau này nếu cô có cơ hội gặp lại Chung Tấn Duy, chắc chắn cô sẽ dùng cách này để anh ta chán ghét cô.

Tô Dương Dương đứng đợi một lát, muốn nhìn thấy đòn phản kích của giáo sư Lý, nhưng đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy anh ta trả lời.

Có lẽ giáo sư Lý hào hoa phong nhã của bọn cô đã bị logic bừa bãi của bạn gái cũ bắt bài rồi.

Tô Dương Dương thò đầu ra khỏi cây cột, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Lý Chiêu.

Cô bạn gái cũ nhận ra sự khác thường của Lý Chiêu, nên quay đầu lại.

Tô Dương Dương sờ mũi, ra hiệu cho Tiểu Yên rồi đi tới.

Cô bạn gái cũ liếc nhìn Tô Dương Dương từ trên xuống dưới, rồi nhận ra rằng, cô ấy cao hơn mình.