Do đó, khi chủ nhiệm đề cử cô đến bệnh viện Thụy Tân để tham gia khóa huấn luyện đào tạo đã khiến cho rất nhiều đồng nghiệp không hài lòng.
Ai có thể chấp nhận được việc một bác sĩ lão làng nhiều kinh nghiệm đến một bệnh viện khác làm phụ tá cho bác sĩ đồng cấp hoặc cấp cao hơn cơ chứ, đây vốn dĩ là một chuyện rất khó khăn.
Chưa tính đến trường hợp đối phương lại có khả năng là một cộng sự khó nhằn nữa chứ, chuyện này quả thật khiến người khác điên cuồng.
Cấp trên mới của Tô Dương Dương là một nữ bác sĩ khoa ngoại vô cùng nổi tiếng có tên Chu Ngọc Cầm, đây là người vốn rất tự tin vào kỹ thuật chuyên môn của mình, nên luôn nhìn người khác bằng một thái độ và ánh mắt coi thường, và chắc hẳn nó khiến họ nảy sinh ra cảm giác bản thân mình giống như một kẻ ngốc, một kẻ đần độn.
Tô Dương Dương bị hành hạ cả một ngày trời, mãi mới đến giờ tan làm, cô suýt chút nữa thì gục mất.
Chu Ngọc Cầm ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tô Dương Dương: “Công việc phục vụ bệnh nhân khiến cô ấm ức lắm sao?”
“Không ấm ức”
“Vẻ mặt lúc nãy của cô là có ý gì?”
“Tôi chỉ đang tập cơ mặt thôi” Vẻ mặt Tô Dương Dương tươi cười, thái độ vô cùng thân thiện hỏi: “Cô Chu, có chuyện gì cần em làm nữa không ạ? Hôm nay em với có dịp được cộng tác với cô nên tạm thời vẫn chưa nắm rõ thói quan cùng cách thức làm việc của cô, nếu có gì sai sót mong cô kịp thời bảo ban, em sẽ sửa ngay lập tức”
Chu Ngọc Cầm giống như đang đeo mặt nạ, gương mặt vô cảm không hề có chút xao động nào, thu hồi lại ánh mắt rồi tiếp tục công việc còn đang dang dở trên tay.
Tô Dương Dương cho rằng đối phương không muốn nói chuyện với mình, bèn xem lại một lượt bệnh án mà cô đã nhận điều chỉnh trong ngày hôm nay, sau khi xác định là không có sai sót gì liền giao chúng cho Chu Ngọc Cầm.
Chu Ngọc Cầm nhận lấy văn kiện xong cũng không tỏ vẻ gì, cũng không nói là Tô Dương Dương đã được tan ca hay chưa.
Tô Dương Dương thấy vậy liền nghĩ là có vẻ như Chu Ngọc Cầm đang thị uy với cô ngay từ ngày đầu tiên đi làm.
Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô cũng nên giữ lại thể diện cho cấp trên, cần phải hết sức bày tỏ sự tử tế và chân thành.
Tô Dương Dương ngồi ở chỗ làm việc của mình, mở máy tính lên, ấn vào thư mục tài liệu về tất cả những bệnh án khó nhằn mà trước đó cô đã từng giải quyết, phân tích những kĩ thuật chuyên môn và phương án mà các tiền bối đã sử dụng để xử lí những bệnh án đó.
Mãi cho đến 8 giờ, Chu Ngọc Cầm mới đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Trước khi rời đi cũng không nhìn Tô Dương Dương lấy một lần.
Ngay khi tiếng bước chân của Chu Ngọc Cầm dần biến mất, Tô Dương Dương mới thở phào một phen, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi tắt máy tính.
Đúng lúc cô đang cười đến híp hai mắt lại mà gọi điện cho Hàn Khải Uy thì lại nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ phía cửa phòng làm việc.
Tô Dương Dương còn chưa kịp phản ứng lại thì khuôn mặt không chút biểu cảm của Chu Ngọc Cầm đã hiện lên trước mắt cô.
Mà đúng lúc này, Hàn Khải Uy cũng vừa ấn nút nhận điện thoại.
Chu Ngọc Cầm thu hết vẻ kinh ngạc của Tô Dương Dương vào đáy mắt, giọng điệu cứng ngắc: “Tôi nghĩ mình cần phải nói với cô chuyện này”
“Cô Chu cứ nói đi ạ”
“Tôi không hề có ý định muốn cô làm thêm giờ, là một người mới trong ngành y, tôi hy vọng cô có thể có suy nghĩ một cách độc lập, không cần phải răm rắp nghe theo. Trong thời gian làm việc, chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn sau giờ làm việc cô có thể sắp xếp công việc cuộc sống riêng tư” Sau khi nói xong những lời này, Chu Ngọc Cầm giống như một người máy không chút biểu cảm gì, sau đó xoay người rời đi.
Tô Dương Dương ngẩn ngơ nhìn hành lang trống vắng không một bóng người.
Bên tai văng vẳng tiếng cười sang sảng của Hàn Khải Uy.
Tô Dương Dương định thần lại, yếu ớt nói: “Anh cười vợ mình như thế à?”
“3 tháng công tác này của em quả thật gian nan đấy. Bác sĩ Tô, chúc em may mắn!” Hàn Khải Uy cười nói.
“Aaaaaa, em thực sự rất nhớ thầy của em, sao ông ấy lại đề cử em đến chỗ bà sếp người máy như này chứ, ông ấy không sợ em bị mắc chứng tâm thần phân liệt sao?” Tô Dương Dương gào thét.
“Em hỏi anh sao?”
“Éc...” Tô Dương Dương cứng họng.
Cô phát hiện ra một điều là Thổ hào nhà cô quả thật biết cách nói chuyện, thường xuyên khiến cho chủ đề kì quặc không thể tiếp tục được nữa.
“Em sắp chết đói rồi, không nói chuyện với người quyền cao chức trọng như chủ tịch Hàn đây nữa, bye bye”
Tô Dương Dương nói xong liền cúp điện thoại, xách túi chạy xuống lầu, vừa chạy vừa báo cáo với chủ nhiệm nội dung công việc ngày hôm nay.
Vừa bước ra khỏi sảnh bệnh viện Thụy Tân, cô liền nghe thấy tiếng còi xe quen thuộc.
Tô Dương Dương nhìn về phía phát ra âm thanh, không hề ngạc nhiên khi trông thấy xe của Thổ hào nhà cô.
“Thổ hào, Thổ hào” Tô Dương Dương giống như một đứa trẻ, vừa hét lên vừa chạy đến chỗ ghế phụ rồi ngồi vào trong xe, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Hàn Khải Uy.
Không hiểu sao Hàn Khải Uy lại có cảm giác ánh mắt cô giống hệt như thú cưng, ánh lên những tia trong trẻo thuần khiết.
Hàn Khải Uy vươn tay ra ghế sau, lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt rồi nhét vào trong tay cô: “Ăn đi”
“Cảm ơn Thổ hào, em yêu anh nhất”
“Yêu cô Chu của em đi”
“Aizz, anh đừng chọc vào nỗi đau của em nữa được không?” Tô Dương Dương ôm lấy bình giữ nhiệt rồi mở nắp ra.
Mùi vị của canh gà từ bên trong bình giữ nhiệt lan tỏa ra xung quanh khiến nước miếng của Tô Dương Dương như trào cả ra ngoài.
Hàn Khải Uy quay đầu xe lại, đi ra phía đường lớn.
Tô Dương Dương từ từ xử lí canh gà trong bình giữ nhiệt.
Cô thực sự rất đói, mải miết ăn mà không thèm để ý hình tượng gì trước mặt Hàn Khải Uy.
Sau khi ăn xong, cô đóng nắp lại, nói: “Thổ hào, Mạc Nhậm Mộ sao rồi? Định giải quyết ra sao?”
“Anh ta đang ở phòng thẩm tra của Đội cảnh sát hình sự”
“Hả? Đây là chủ ý của Vân Nhi sao?”
“Anh ta muốn trợ giúp điều tra những vụ án khác”
“Ồ” Tô Dương Dương ôm lấy bình giữ nhiệt, không nói gì thêm, cô hơi buồn ngủ rồi.
Bị cô Chu Ngọc Cầm thân yêu hành hạ cả một ngày trời, tâm trạng cùng với cơ thể cô thể cô đã sớm cạn kiệt.
Hàn Khải Uy đóng cửa xe lại để ngăn tiếng ồn ở phía bên ngoài, trong xe vì thế mà trở nên yên tĩnh.
Tô Dương Dương từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô nằm mơ.
Giấc mơ này giống hệt như đêm trước ngày cưới của cô với Hàn Khải Uy, Hàn Khải Uy nắm tay sánh vai cùng một người con gái mặc váy cưới.
Mà cô thì đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát hai người họ.
Bỗng nhiên, người phụ nữ quay mặt lại, gương mặt đó lại chính là Ninh Duy người nằm trên giường đầy hoa.
Cô ta nở một nụ cười chế giễu khinh thường: “Cô mà cũng dám cướp thứ thuộc về tôi sao!”
Tô Dương Dương nổi giận đùng đùng, cái gì mà dám cướp thứ thuộc về tôi?!
Cô là vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Khải Uy, kẻ thần kinh này chui từ xó xỉnh nào ra đây chứ?
Giọng điệu ngông cuồng kiêu ngạo lấn át của người vợ chính hiệu như cô đây, ai cho cô ta bản lĩnh đấy chứ?!
Cảm xúc của Tô Dương Dương như bùng nổ, chuẩn bị xông vào dìm chết người phụ nữ không biết thân biết phận kia.
Thế nhưng khuôn mặt của cô ta bỗng dưng biến đổi, thu nhỏ lại, rồi biến thành dáng vẻ của đứa bé nhà cô.
Nhưng trên người vẫn mặc bộ váy cưới...
Tô Dương Dương bị cảnh tượng quái dị ấy làm cho sợ hãi.
Cô mở mắt ra liền trông thấy gương mặt nhỏ nhắn của nhóc con ngồi bên cạnh giường ngơ ngác nhìn cô.
Tô Dương Dương cứ nghĩ đây là một giấc mơ khác, trong lòng sợ hãi một phen, sau đó mới tỉnh táo lại.
Cô lau mồ hôi trên trán, nhìn đồng hồ treo trên tường.
Ba giờ sáng.
“Con yêu, sao con không ngủ vậy?”
“Ba bảo con ngủ cùng mẹ”
“Ba đâu rồi?”
“Con không biết, ba không nói với con” Đôi mắt đen láy của nhóc con nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tô Dương Dương: “Mami, vừa nãy mẹ nằm mơ thấy ác mộng à?”