“Thú vị đấy, phải đi xem lại cuộc thẩm vấn của Ninh Cảnh Phong một lần nữa mới được”
Hàn Khải Uy không khỏi trợn tròn mắt: “không có việc gì làm hay sao? Rảnh thế cơ à”
“Ai nói mình rảnh, không phải đang bận xem kịch hay sao?”
Hàn Khải Uy không muốn lảm nhảm với cậu ta, liền cúp điện thoại.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Hàn Vân Nhi được đẩy ra ngoài.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng lại không rơi vào trạng thái hôn mê.
Cô nhìn Hàn Khải Uy, giọng nói yếu ớt mỏng manh đến mức gần nghe không nghe thấy gì: “Mạc Nhậm Mộ chỉ có thể do em giải quyết”
Hàn Khải Uy nhìn vào gương mặt đang cố gắng gượng kia, nhẹ giọng đồng ý: “Được”
Ngay khi Hàn Khải Uy vừa dứt lời, Hàn Vân Nhi liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Cô gắng gượng đến thời điểm hiện tại chỉ là để nhận được sự đồng ý từ anh hai.
Khoảnh khắc chính mắt cô trông thấy đứa trẻ được lấy từ trong bụng ra, cô mới hoàn toàn hiểu được những lời mà anh hai cô từng nói.
Muốn hủy hoại một người đàn ông, thì cần phải phá hủy thứ mà anh ta coi trọng nhất!
Ninh Duy gần như đã đâu vào đấy rồi, nhưng vẫn còn một thứ khác nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau Tô Dương Dương đã tỉnh giấc rồi, cô đi ra ngoài phòng khách sạn, sau đó phát hiện ở phòng khách xuất hiện 2 người đàn ông lạ mặt.
Thấy cô đi ra, hai người đàn ông từ trên ghế sofa liền đứng dậy, dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Chào bà chủ”
“Chào các anh” Tô Dương Dương lúng túng gật đầu nhìn hai người họ.
Tô Dương Dương gọi một vài đồ ăn sáng mà khách sạn mang tới.
Bé con dậy lúc 8 giờ, ăn sáng xong Tô Dương Dương liền đem bé cùng đi đến bệnh viện.
Tô Dương Dương không mua gì cho Hàn Vân Nhi, vì sản phụ mới sinh xong tạm thời không thể ăn uống được gì, có mang thì cô cũng không ăn được.
Sắc mặt Hàn Vân Nhi rất bình tĩnh, nhưng lại trắng bệch gần như không có chút huyết sắc nào.
Tô Dương Dương nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, nhất thời không biết phải nói gì, ngập ngừng hồi lâu mới thốt lên được một câu: “Em có thấy chỗ nào không ổn không? Chị đi gọi bác sĩ nhé”
Nghe thấy vậy Hàn Vân Nhi liền bật cười: “Chị dâu, chị không cần làm thế đâu, cứ nói chuyện như bình thường là được”
Tô Dương Dương vuốt ve gương mặt trắng bệch của cô: “Em đúng là thần tượng của chị, có thể thản nhiên hủy hoại cơ thể của mình, thật bội phục”
Hàn Vân Nhi cười nhạt: “Em chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, chị với anh hai không cần lo lắng cho em”
“Sao bọn chị lại không lo lắng cho em được? Em có nghĩ đến cảm giác của anh hai em không? Anh ấy đã từng mất đi một người anh trai, giờ em lại muốn anh ấy mất đi một người em gái nữa sao? Anh ấy là đàn ông, không thể để lộ ra sự yếu đuối hụt hẫng; dù anh ấy không nói ra, nhưng sao em lại không hiểu được cơ chứ? Em có từng nghĩ đến hành động tối qua của em đã khiến cho ba mẹ em đau lòng như thế nào không? Chị cứ nghĩ em không phải là kiểu đại tiểu thư ương bướng ngang ngược như những gia tộc khác, tối hôm qua chị thực sự muốn bóp chết em, nhưng lại không dám nói ra. Còn nữa, em có nghĩ đến việc sau khi ông bà biết chuyện sẽ như thế nào không? Em không nghĩ gì đến họ, mà chỉ nghĩ đến thứ tình yêu vớ vẩn của em sao! Liệu Mạc Nhậm Mộ có sinh em ra, nuôi em lớn, giúp đỡ em lúc khó khăn hay không? Anh ta làm được cái gì cho em, em dựa vào cái gì mà vì hắn ta để rồi tổn thương biết bao nhiêu người yêu thương em như thế? Ngày xưa chị thất tình cùng lắm cũng chỉ gào thét một trận, đi nước ngoài một chuyến cho khuây khỏa, chứ không hề nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương đến bản thân mình. Sao em lại có thể hành động một cách tàn nhẫn như vậy chứ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Ngộ nhỡ đứa nhỏ không còn nữa thì sao? Em không nghĩ đến điều đấy ư? Chị nói cho em biết, lần sau nếu em còn dám làm những chuyện ngốc nghếch như vậy, kể cả anh hai em có ngăn cản thì chị cũng sẽ đánh chết em!”
Tô Dương Dương nói một tràng dài dằng dặc, sau đó thở hổn hển: “Nghe rõ chưa? Em có nghe câu chị dâu như mẹ không? Có nghĩa là chị với mẹ em ngang hàng với nhau, trách nhiệm của chị là phải dạy bảo em. Trước kia chị thấy em thông minh, đáng yêu khiến người khác yêu mến, nhưng trải qua chuyện tối qua, chị nghiêm túc cảnh cáo em, Hàn Vân Nhi, em đúng là một đứa ngốc, một đứa ngốc chính hiệu không lẫn vào đâu được. Dù sao thì em cũng là tiến sĩ, nhà họ Hàn, đất nước nuôi nấng em bao nhiêu năm trời, em chưa làm được chuyện gì có ích, nhưng lại vì một người đàn ông mà khiến cho mọi việc trở nên rối tung rồi hành hạ bản thân mình, lãng phí thời gian, lãng phí tin thần, hao tổn sức lực làm những chuyện khác, chi bằng ngay từ đầu em đi học đại học, dùng tất cả những thứ đấy để tiếp nhận một nền giáo dục tiên tiến còn hơn, em không thấy ngại chút nào sao? Được rồi, chị chỉ nói nhiêu đây thôi, chị sắp không thở nổi nữa rồi”
Hàn Vân Nhi lạnh lùng nhìn cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tô Dương Dương, có phải bình thường em nể mặt chị quá rồi, nên mới khiến chị có ảo giác là chị có thể trách mắng em? Còn muốn ngang hàng với mẹ em nữa, chị đẹp bằng mẹ em sao? Dân thành phố tầm thường như chị thế mà cũng dám so sánh với mẹ em, to gan thật đấy!”
“Có gì mà không dám so? Dù sao chị đây cũng đẹp bẩm sinh? Không thì gọi điện thoại cho mẹ em hỏi thử xem ai đẹp hơn, ai xinh hơn, ai có khí chất hơn, chắc chắn bà ấy sẽ nói chị xinh hơn, chị đẹp hơn, chị có khí chất hơn, em tin không?”
Những lời nói tự sướng này của Tô Dương Dương khiến cho Hàn Vân Nhi đờ đẫn một lúc, sau đó hai mắt bỗng ửng đỏ.
Tô Dương Dương nghiêng người ôm lấy Hàn Vân Nhi như ôm lấy một đứa trẻ: “Khóc đi, cứ khóc đi, chị không ghét bỏ gì em đâu, ngoan”
Hàn Vân Nhi ôm chặt lấy lưng cô, gào khóc nức nở.
Tô Dương Dương vỗ về lưng cô, giữ cho bản thân ở trong trạng thái cúi gập người xuống, để cho Hàn Vân Nhi thoải mái khóc một phen.
Hàn Vân Nhi khóc một lúc lâu sau mới dần dần nín.
Tô Dương Dương dùng tay mình lau nước mắt cho cô: “Trong lòng dễ chịu hơn chút nào chưa? Nếu chưa thì để chị đổi sang tư thế khác cho em khóc thêm lần nữa”
“Khốn kiếp, đừng có chọc em!”
“Ai da, lợi dụng người ta xong liền vứt bỏ. Tôi đáng thương quá mà!”
Hàn Vân Nhi mặc kệ cô, xoay người sang một bên rồi chìm vào giấc ngủ.
Tô Dương Dương thấy sắc mặt cô hồng hào được đôi chút, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bên trông nom Hàn Vân Nhi.
Ở cửa phòng bệnh, Hàn Khải Uy nhìn về gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ của người con gái bên giường bệnh, sau đó xoay người rời đi.
Tô Dương Dương trông nom Hàn Vân Nhi 2 ngày, sau khi thấy được là tâm trạng cô đã ổn định trở lại mới đến bệnh viện Thụy Tân báo cáo.
Hàn Khải Uy cũng thông báo với người nhà họ Hàn về tình hình của Hàn Vân Nhi.
Người nhà họ Hàn sau khi trông thấy dáng vẻ của Hàn Vân Nhi, ngay lập tức liền đón cô cùng với đứa bé xuất viện.
Ngày đầu làm việc tại bệnh viện Thụy Tân của Tô Dương Dương không mấy thuận lợi.
Dường như vấn đề lớn nhất mà bác sĩ phụ trách có đầy đủ tiêu chuẩn tham gia khóa đào tạo huấn luyện như cô gặp phải không phải là vấn đề về năng lực chuyên môn, mà là không thể thích nghi với vị trí và tác phong trong một thời gian ngắn được.
Ở trong bệnh viện của mình, cấp bậc bác sĩ như thế này đã mang lại cho họ vị trí với tư cách nhất định, nhưng đến bệnh viện mới, bọn họ lại trở thành những người mới.
Nếu như không có thể hòa thuận với bác sĩ ở bệnh viện mới, vậy thì trong 3 tháng bồi dưỡng này bọn họ sẽ không nhận được bất kì sự trợ giúp nào về mặt kĩ thuật chuyên môn, mà ngược lại còn tiêu tốn thời gian, hơn nữa còn ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả mà bệnh viện đánh giá.
Không có được đánh giá tốt từ bệnh viện mới, thêm vào đó lại có 3 tháng tách rời khỏi bệnh viện cũ, cũng có nghĩa là xa cách với đồng nghiệp với cấp trên của bệnh viện cũ rồi.
Khóa đào tạo bồi dưỡng kiểu này còn kinh khủng hơn quy mô hơn cả so với kì thực tập hồi đại học.
Trên danh nghĩa nó vô cùng có lợi cho những bác sĩ lão làng nhiều kinh nghiệm, nhưng thực tế lại giống như con dao hai lưỡi, không có lợi cho tất cả các bác sĩ.