Cô Vợ Dễ Thương

Chương 116: Trước tiên sẽ theo đuổi em theo cách của anh




"Chẳng lẽ lúc đó tôi hoảng loạn thì mới tốt à?"

"Nói như vậy thì cũng không đúng, nếu như có người không muốn nhìn thấy cô, không chơi chết cô thì hắn ta sẽ cảm thấy thế giới này không tốt đẹp gì nữa, làm ra nhiều chuyển biến thái như vậy thì luôn có một cái thích hợp với cô."

"Tô Dương Dương: "cảm ơn cô đã an ủi tôi như vậy."

"Không cần cảm ơn đâu, gần đây tôi có chút bận, đang sứt đầu mẻ trán điều tra vụ án thi thể vỡ nát, không biết tên thần kinh nào không có cảm giác tồn tại, không có chuyện gì để làm mà nhắm đến thi thể tàn tạ này. Một tuần nay tôi đã làm phẫu thuật bốn thi thể, ngày nào cũng thấy ghê tởm buồn nôn, chờ tôi giải quyết xong rồi thì tôi sẽ giúp cô điều tra chuyện này. Trước mắt chuyện mà cô có thể làm là bảo vệ an toàn cho bản thân, kêu Hàn Khải Uy sắp xếp cho cô mấy ám vệ, cũng phải nhắc nhở bên phía ba mẹ của cô chú ý an toàn. Dựa theo suy nghĩ của tội phạm bình thường mà có thể suy đoán được, hiện tại những người kia cảm thấy rất hứng thú với cô, cũng chưa di chuyển mục tiêu đến những người xung quanh cô, có điều có lẽ những người phạm tội cơ bản cũng không có mạch não giống như bình thường, cô vẫn nên nhắc nhở cho bọn họ đi "

Sau khi Trình Nguyệt Như nói xong cũng cúp điện thoại.

Tô Dương Dương cẩn thận nhớ lại những lời mà Trình Nguyệt Như đã nói, phát hiện lời nói của cô ta rất có đạo lý.

Nhìn từ góc độ tâm lý học, hiện tại cô chính là con mồi mà những người đang đứng ở phía sau cảm thấy hứng thú nhất, có thể thu hút ánh mắt của bọn họ nhất.

Chỉ cần không làm cô sụp đổ được thì những người khác sẽ không có chuyện gì.

Những năm gần đây, mặc dù cô đắc tội với không ít người, nhưng chưa từng đắc tội với người hung ác giống như vậy.

Tô Dương Dương suy tư một lúc lâu, rồi lại nhớ đến một vấn đề mà mình vẫn luôn xem nhẹ.

Người đàn ông bị thương mà ngày hôm đó cô cứu đã đi đâu rồi?

Trọng điểm sau khi xảy ra chuyện đều tập trung trên người cô và báo cáo phẫu thuật với sổ khám bệnh bị làm giả, không có ai chú ý đến nhân vật quan trọng của chuyện này.

Và cô chắc chắn rằng người đó thật sự đã bị thương.

Sao ông ta có thể biến mất dưới mí mắt của mọi người được chứ?

Tô Dương Dương suy nghĩ một lúc lâu, xác định thân phận của cô đối với chuyện này không có cách nào có thái độ mưu cầu tự lợi.

Lúc dư luận liên tục nhắm vào người cô, cô lại gióng trống phất cờ muốn có được video ở giao lộ và bệnh viện vào ngày hôm đó, không những sẽ không như cô mong muốn.

Trái lại cũng dễ dàng mượn cớ hơn.

Cô cũng không sợ bị người ta nói mấy câu đồn đãi, người khác nói vài câu cô cũng không mất miếng thịt nào, chỉ là chuyện này lan rộng ra sẽ càng nằm ngoài dự đoán và phạm vi mà cô có thể ứng phó.

Dựa vào suy đoán trong lời nói của Trình Nguyệt Như thì cô ta sẽ tham gia điều tra.

Đã có Trình Nguyệt Như điều tra rồi thì cô cũng yên tâm.

Tô Dương Dương cũng không biết tại sao cô không hề có chút nghi ngờ nào đối với cách làm người và lời nói của Trình Nguyệt Như, Cô cứ tin tưởng theo bản năng.

Sau khi nghĩ như vậy, Tô Dương Dương dứt khoát bỏ chuyện này qua một bên.

Lấy điện thoại di động ra gọi cho ba mẹ, để bọn họ bình thường đi ra ngoài chú ý một chút.

Sau đó là gọi điện thoại cho Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy ở bên kia rất nhanh đã nghe điện thoại: "A lô."

"Thổ hào, chúng ta có cần về nhà chính ăn một bữa cơm hay không?"

"Sao đột nhiên em lại muốn về nhà ăn cơm?"

"Gần đây không phải em xảy ra không ít chuyện dèm pha à, ba mẹ cũng thường xuyên đưa đón em đi làm, em sợ bọn họ lo lắng."

"Được rồi, tối nay về nhà, cuối tuần lại đến nhà chính."

"Vâng."

**

Lúc tan việc, Hàn Khải Uy Dẫn theo Duy Trạch xuất hiện trong bệnh viện.

Một lớn một nhỏ cực kỳ đáng chú ý, trên tay còn mang theo một bó hoa hồng lớn.

Tô Dương Dương nghe thấy trên hành lang ồn ào, cô còn cảm thấy kỳ lạ.

Dù sao cũng đã có một đoạn thời gian cô không nghe thấy được âm thanh này ở trước cửa phòng làm việc của mình, không biết là lại có chuyện gì nữa đây.

Tiểu Yên nhanh chóng chạy đến cửa xem tình huống, lại hét to lên: "Chị Tô chị Tô, chị mau tới đây nhìn đi."

"Có người đập phá hay cái gì?"

"Là tổng giám đốc Hàn và tổng giám đốc Hàn nhỏ tới."

"Ờ ờ." Tô Dương Dương đáp lại một tiếng, tắt máy tính, cởi áo blouse trắng ra.

Đang muốn lấy túi để đi ra ngoài liền nhìn thấy Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo đi vào.

Cô há to miệng, không hiểu rõ tình huống hiện tại là như thế nào: "Hai ông tướng của tôi ơi, hai vị đây là đang chuẩn bị xắn tay áo đầu quân vào ngành giải trí hay sao?"

Hàn Khải Uy đặt bó hoa hồng đang cầm trong tay mình vào tay cô: "Trước tiên sẽ theo đuổi em theo cách của anh."

"Con cũng theo đuổi." Tiểu Bảo cũng đưa một bó hoa hồng nhỏ lên tay Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương thấy kinh ngạc, cô cũng đã quên mất chuyện này rồi.

Trên gương mặt không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Không có một cô gái nào mà không thích được đàn ông tỏ tình khoa trương, cho dù trong lý trí cảm thấy bản thân mình hạnh phúc là được rồi, nhưng thật ra có cơ hội để thể hiện tình yêu thì không có cô gái nào có thể từ chối được.

Tiểu Yên ở bên cạnh chụp một bức ảnh, mặt mũi tràn đầy ghen tị.

Má ơi, chị Tô nhà mình hạnh phúc quá đi thôi.

Cô ta thật là hâm mộ!

**

Sau khi Tô Dương Dương phân ra hoa của Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo tặng cho mình đưa cho Tiểu Yên, rồi cô đi cùng với hai ông nhà mình xuống lầu lên xe.

Cô vừa mới bước lên xe, Tiểu Bảo đã làm ổ trong ngực của cô.

Động tác của Tô Dương Dương tự nhiên ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng vỗ vào cái lưng nhỏ của cậu, hơi nghi ngờ hỏi: "Cục cưng à, hình như gần đây con đã cao hơn rồi."

"Đã cao thêm được hai cm, sau này con sẽ cao hơn cả ba."

"Ba của con cao một mét tám mươi chín, con muốn cao hơn ba, không thể nào đâu nha." Hàn Khải Uy vừa lái xe vừa nói.

"Con muốn cao hơn ba."

"Ba đợi con đó."

Tô Dương Dương nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt của Tiểu Bảo: "Thiếu hiệp à, con đây là đang khiêu chiến với chồng của mẹ trước mặt mẹ hả?"

Tiểu Bảo nghe vậy thì liếc mắt nhìn sang: "Hai người cấu kết khi dễ một đứa bé bị bệnh tự kỷ như con, có thích hợp hay không hả?"

"Con đã sớm không phải là đứa bé bị bệnh tự kỷ nữa rồi." Tô Dương Dương cười hì hì nói. truyện kiếm hiệp hay

Tiểu Bảo miễn cưỡng hừ một tiếng, rút vào trong ngực của Tô Dương Dương Nhắm mắt lại ngủ.

Tô Dương Dương chốc chốc lại vỗ về nhẹ nhàng lên tóc của Tiểu Bảo, thấp giọng hỏi Hàn Khải Uy: "Thổ hào, Vân Nhi vẫn đang ở nhà, hay là chỉ có một mình Mạc Nhậm Mộ ở nhà?"

"Con bé ở cả hai bên, tối hôm nay sẽ về nhà với Mạc Nhậm Mộ, ở lại đến sáng thứ hai như chúng ta."

"Vậy thì được rồi."

Tiểu Bảo nhắm mắt lại nghe hai người bọn họ dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau.

Đột nhiên lại cảm thấy rất ấm áp, trong cuộc đời của cậu bé cực kì quyến luyến loại cảm giác như thế này.

Nhưng là từ đầu đến cuối chỉ có ba và mẹ mới có thể cho cậu bé cảm giác như vậy.

**

Lúc Hàn Khải Uy đậu xe ở trong sân, xe của Mạc Nhậm Mộ cũng vừa mới tới.

Sau khi Hàn Vân Nhi bước xuống xe liền chậm rãi đi về phía bên này: "Anh hai, chị dâu, Tiểu Bảo, mọi người tới thật trùng hợp."

Tô Dương Dương ôm Tiểu Bảo bước xuống xe, nhìn thấy bụng của Hàn Vân Nhi đã to ra: "Hiện tại có khó chịu không?"

"Vẫn ổn, em đã tập thành thói quen trên bụng có trái banh."

"Đợi đến lúc sinh ra thì em sẽ biết hiện tại hạnh phúc như thế nào." Tô Dương Dương cười nói, dìu tay Hàn Vân Nhi đi vào trong nhà.

Ánh mắt của Hàn Khải Uy và Mạc Nhậm Mộ giao nhau trong không khí.

Hàn Khải Uy đi ra nhà gác ngắm cảnh ở sau sân, Mạc Nhậm Mộ nhún nhún vai cũng đi theo.

Hai người đàn ông một trước một sau đứng ở nơi cao nhất ở nhà gác ngắm cảnh..

Hàn Khải Uy nói: "Mấy tin giật gân kia của cậu là như thế nào?"

"Sao? Muốn tính sổ với tôi à? Hàn Khải Uy, tôi đã làm như ý anh mong muốn mà cưới em gái của anh, anh còn muốn tôi phải thế nào nữa? Đừng quên trong tay tôi cũng có bí mật của anh, nếu như muốn đấu Thì còn chưa biết ai thắng ai thua." Mạc Nhậm Mộ khiêu khích nhìn Hàn Khải Uy.

"Ý của cậu là dự định vạch mặt?"

"Có gì mà không thể chứ? Sau khi cưới một người phụ nữ mà tôi không yêu về làm vợ, tôi đột nhiên cảm thấy mình cũng có thể tiếp nhận những người phụ nữ khác, những cô gái xinh đẹp như mây trong giới giải trí, ngủ một đêm thì có gì không được chứ? Bây giờ tôi rất hối hận khi mười năm nay vẫn luôn không chạm vào phụ nữ, lãng phí quá nhiều cơ hội."